"Không phải tôi đã nói rồi sao, trước khi cậu nhỏ của Cảnh Thịnh kết hôn, tôi không đồng ý chuyện của cô với Cảnh Thịnh!" Giọng điệu của Tô Mỹ Dung rất nghiêm khắc, ánh mắt nhìn Ngô An Kỳ càng sắc bén hơn.
Nghe vậy, Ngô An Kỳ nhìn Tô Mỹ Dung, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: "Bác gái, cháu hiểu thứ tự lớn nhỏ, cháu cũng đồng ý với bác trước khi cậu nhỏ của Cảnh Thịnh kết hôn thì hôn sự của Cảnh Thịnh nhất định phải từ từ, nhưng mà quy tắc do người lập, có đôi khi tình huống đặc thù cũng không phải chuyện gì cũng theo như quy cũ được."
"Cô có ý gì?" Ấn tượng của Tô Mỹ Dung với Ngô An Kỳ vô cùng xấu, vốn trước khi cô ta đến đây Cảnh Thịnh cho bà xem qua ảnh chụp, bà cảm thấy cô bé này rất xinh đẹp, hơn nữa Cảnh Thịnh nói năng lực làm việc của cô ta rất mạnh, ấn tượng với cô ta cũng không tệ lắm.
Nhưng mà lúc bà nhìn thấy cô ta, bà liếc mắt một cái có thể nhìn ra tâm tư của cô bé này không đơn giản, căn bản không đơn thuần như là Cảnh Thịnh nói, cho nên lúc ăn cơm Cảnh Thịnh nói muốn cùng cô ta kết hôn, phản ứng của bà chính là không đồng ý.
"Cháu, cháu có con với Cảnh Thịnh." Ngô An Kỳ kiên định nhìn bà.
Mọi người xung quanh lập tức ngây người, Tô Mỹ Dung kinh ngạc nhìn cô ta, dường như thật sự không ngờ chuyện lại phát triển nhanh như vậy.
Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm ngồi trên ghế cũng có chút bất ngờ, hai người quay đầu liếc nhìn nhau một cái, đều giữ im lặng không nói gì.
Nhưng mà làm người ta bất ngờ nhất là Lý Cảnh Thịnh, dường như anh ta cũng không biết chuyện này, sau khi nghe Ngô An Kỳ nói như vậy, vẻ mặt khó có thể tin được nhìn Ngô An Kỳ hỏi: "Em, em nói cái gì? Con gì?"
Ngô An Kỳ quay đầu nhìn anh ta, kéo tay anh ta nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, dịu dàng nói: "Vốn muốn cho anh một sự bất ngờ, nhưng mà thật không ngờ lại nói ra trong trường hợp như vậy, hai ngày trước em có chút không khỏe, nên đi bệnh viện kiểm tra, không ngờ mình lại thật sự mang thai, mang thai con của chúng ta."
Lý Cảnh Thịnh nghe vậy, biểu cảm cũng sững sờ, giống như là có chút bị tin tức này dọa, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được.
Nhìn anh ta như vậy, Ngô An Kỳ đưa tay sờ sờ mặt của anh ta, vừa cười vừa nói: "Ngốc ạ, anh sắp làm ba rồi!"
"Anh sắp làm ba?" Lý Cảnh Thịnh lúc này mới có chút phản ứng kịp, nhìn Ngô An Kỳ dường như có một loại vui sướng khó có thể nói nên lời, không ngừng hỏi lại cô ta: "Anh thật sự sắp làm ba?"
Ngô An Kỳ dùng sức gật đầu, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt củng rất dịu dàng.
Tô Mỹ Dung bị tin tức này làm cho trở tay không kịp, nhìn bọn họ hồi lâu cũng không nói gì.
Mà bên kia so với Tô Mỹ Dung trở tay không kịp, Lý Cảnh Thịnh lại vì tin tức này mà vui vẻ kích động, thậm chí trực tiếp ôm lấy Ngô An Kỳ, không ngừng xoay tròn trong phòng khách, lại hào hứng nói: "Anh sắp làm ba, anh sắp làm ba rồi!"
Tô Mỹ Dung có chút không vui nhíu mày, yên lặng nhìn bọn họ một câu cũng không nói.
Tô Mỹ Như và Tô Mỹ Mân bên cạnh cũng liếc nhìn nhau, cũng đều yên lặng không nói lời nào, bầu bạn với Tô Mỹ Dung mấy chục năm, trong lòng chị cả thích hay không thích cái gì hai người không cần hỏi cũng biết. Chỉ là lúc này Ngô An Kỳ đột nhiên nói mang thai, thật đúng là khiến người ta không biết làm sao.
Lý Cảnh Thịnh ôm Ngô An Kỳ xoay mấy vòng, sau đó mới buông Ngô An Kỳ ra, có chút kích động nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, con muốn kết hôn, con muốn kết hôn với An Kỳ!"
Tô Mỹ Dung cau mày, nhìn anh ta không nói lời nào.
Thấy mẹ mình không nói gì, Lý Cảnh Thịnh có chút kích động nói: "Mẹ, An Kỳ cô ấy cũng đã mang thai rồi! Trong bụng cô ấy là con của con cháu của mẹ! Chẳng lẽ đến bây giờ mẹ vẫn muốn phản đối chúng con sao?"
Ngô An Kỳ bên cạnh tiến lên, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay Lý Cảnh Thịnh, dịu dàng nói: "Cảnh Thịnh, anh đừng kích động, có thể là dì có chút không thể tiếp nhận ngay được." Nói như vậy, Ngô An Kỳ lại nhìn Tô Mỹ Dung mở miệng nói: "Dì à, mặc dù cháu biết chuyện này có chút đột ngột, nhưng mà cháu muốn nói với dì là, cháu và Cảnh Thịnh thật sự yêu nhau, cho dù giữa chúng cháu đã từng tách ra, nhưng mà nhiều năm như thế chúng cháu vẫn yêu nhau không thay đổi, cháu mặc kệ dì có đồng ý cháu hay không, lần này, đối với tình cảm này, cháu nhất định sẽ giữ vững!" Mấy câu của Ngô An Kỳ trực tiếp bộc lộ thái độ của mình.
"Ha ha." Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Tô Mỹ Dung cũng mở miệng, nhìn Ngô An Kỳ nói: "Cho nên bây giờ cô định dùng đứa bé trong bụng bức hôn trước mặt tôi sao?"
Lời nói của Tô Mỹ Dung làm cho Lý Cảnh Thịnh có chút không thoải mái, che chở Ngô An Kỳ nói: "Mẹ, vì sao mẹ nhất định phải nghĩ An Kỳ như vậy, cô ấy căn bản không phải ý này!"
"Không phải ý này thì cô ta có ý gì?" Tô Mỹ Dung cười lạnh, tâm trạng lúc này rất loạn.
"Dì à, nếu như dì nhất định phải nói như vậy, cho rằng như vậy thì cháu cũng không còn cách nào, nhưng mà cháu sẽ dùng thời gian để chứng mình, bởi vì cháu với Cảnh Thịnh thật sự yêu nhau mới đến với nhau." Ngô An Kỳ có chút chịu đựng ấm ức nhìn bà.
Có chút đau lòng, Lý Cảnh Thịnh ôm chầm cô ta nhẹ nhàng an ủi, nói: "Anh sẽ không để em phải uất ức." Nói như vậy, quay đầu lại nhìn mẹ nói: "Mẹ, con mặc kệ mẹ đồng ý hay không đồng ý, An Kỳ là người phụ nữ con yêu nhất đời này, bây giờ cô ấy mang thai con của con, con phải cho cô ấy và đứa con trong bụng cô ấy một lời giải thích, cho nên cuộc hôn nhân này chắc chắn rồi!"
"Lý Cảnh Thịnh!" Tô Mỹ Dung trừng anh ta, mở miệng muốn nói gì đó lại bị ông Tô mở miệng cắt ngang.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, cãi nhau như vậy ra cái gì chứ!" Trong lời nói của ông Tô có khí phách, lập tức trấn áp hoàn toàn cục diện có chút không khống chế được này, Lý Cảnh Thịnh nhìn ông cũng không dám nhiều lời, Tô Mỹ Dung bên cạnh cũng chỉ đành câm miệng yên lặng.
Ông Tô nhìn qua Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ, con ngươi nhìn chằm chằm vào của Lý Cảnh Thịnh, lúc lâu sau mở miệng nói: "Ngô An Kỳ đúng không?"
Ngô An Kỳ gật gật đầu, nói thật ra, thật sự hơi sợ ánh mắt của ông cụ, trong nhất thời đúng là không dám đối mặt với ông, chỉ nhỏ giọng nói: "Vâng ông ngoại, con tên là Ngô---"
Ông Tô đưa tay ngắt lời cô ta, nhìn cô ta nói: "Trước đừng gọi ông ngoại, dù sao cô và Cảnh Thịnh còn chưa kết hôn, bây giờ gọi như vậy cũng quá không thích hợp."