Có lẽ đêm qua cuộc vận động nào đó kết thúc hơi muộn nên hôm nay Tô Cẩn Nghiêm hiếm khi dậy trễ, hơn tám giờ rưỡi còn nằm trên giường, thậm chí anh tỉnh dậy vì chuông điện thoại reo lên.
Lúc chuông điện thoại tiếng vang lên thì Tô Cẩn Nghiêm tỉnh dậy trước, cúi đầu nhìn người trong lòng, anh vội vàng đưa tay cầm lấy điện thoại, thậm chí chưa nhìn ai gọi đến đã tắt điện thoại đi.
Anh nhẹ nhàng đặt Chung Thủy Linh nằm xuống, sau đó rút cánh tay ra xuống giường, cầm điện thoại nhìn thoáng ra dãy số kia rồi mới ra khỏi phòng gọi điện thoại.
Chung Thủy Linh mơ màng mở mắt, cô thấy anh cầm điện thoại rời khỏi phòng, tuy rằng có chút tò mò ai gọi tới nhưng cô không thắng được cơn buồn ngủ, xoay người một cái rồi nặng nề ngủ tiếp.
Tô Cẩn Nghiêm ở bên ngoài nghe điện thoại rồi trở về phòng, ý cười trên khóe miệng như có như không, nhẹ nhàng ôm Chung Thủy Linh một lần nữa, để cô nằm trong lòng mình, đồng thời cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Chung Thủy Linh còn mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác anh lại ôm mình thì xoay người chui vào lòng anh, nhắm mắt lại, tay sờ soạng trên người anh theo thói quen, nhắm mắt lại hỏi: "Ai gọi điện thoại tới vậy?"
Tô Cẩn Nghiêm nghe vậy thì khẽ cười cúi đầu nhìn cô gái trong lòng vẫn còn nhắm mắt, thấp giọng hỏi: "Em tỉnh rồi sao?"
Chung Thủy Linh ôm anh, đôi mắt vẫn không mở, một hồi lâu Tô Cẩn Nghiêm còn tưởng rằng cô nửa tỉnh nửa mơ nói mớ thì người trong lòng lại nói thêm một câu: "Em buồn ngủ quá, mí mắt không mở nổi..." Lúc cô nói chuyện dường như cố gắng mở mắt ra, giống như thật sự nặng trĩu không mở nổi.
Dáng vẻ đáng yêu kia của cô làm cho Tô Cẩn Nghiêm không nhịn được cười, xoa đầu cô một cái, thấp giọng cười ở bên tai cô, cưng chiều nói: "Vậy ngủ thêm một chút."
Chung Thủy Linh buồn ngủ, nghe anh nói như vậy thì ôm anh gật đầu một cái rồi ngủ thiếp đi.
Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh nhìn dáng vẻ cô ngủ say thì nghĩ thầm cứ cho anh nhìn cô cả đời như vậy thì cũng bằng lòng.
Lúc Chung Thủy Linh tỉnh lại thì đã đến mười giờ, đập vào mắt cô là khuôn mặt nghiêm nghị của Tô Cẩn Nghiêm mang theo mùi vị nam tính, trên cằm và khóe miệng mọc đầy râu, cô đưa tay sờ sờ thì hơi đâm vào tay.
Cô hiếm khi có thể tỉnh lại còn có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của anh, bởi vì anh có thói quen dậy sớm, mà cô lại thích ngủ nướng, cho nên bình thường anh dậy thì cô còn đang ngủ, mà khi cô tỉnh lại thì anh đã làm xong bữa sáng rồi, cô rửa mặt xong đi ra là có thể ăn, cho nên giống như hôm nay cô tỉnh lại còn có thể nhìn thấy khuôn mặt này của anh, quả thực có thể nói là điều bất ngờ nhất trong ngày.
Chung Thủy Linh nghĩ như vậy thì khóe miệng không nhịn được cười, đưa tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt anh, khẽ lướt qua lông mày rồi mũi, ngón tay lưu luyến dừng lại trên môi mỏng.
Chung Thủy Linh nhìn Tô Cẩn Nghiêm ngủ say như vậy, sau khi cẩn thận quan sát một hồi lâu mới lặng lẽ thu tay lại chuẩn bị đứng lên, trong lòng cô tính toán hôm nay mình dậy sớm hơn anh, dù sao cô cũng phải nấu bữa sáng cho anh, cho tới bây giờ anh luôn chăm sóc cho cô, có lẽ thỉnh thoảng cô cũng phải thể hiện một chút trước mặt anh, chứng minh mình cũng không vô dụng như thế.
Chung Thủy Linh nghĩ như vậy thì chuẩn bị đứng dậy, nhưng cô vừa ngồi dậy trên giường thì phía sau có một lực kéo cô lại, cả người rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Chung Thủy Linh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Tô Cẩn Nghiêm đã sớm thức dậy, anh ôm cô còn cười như không cười nhìn mình.
"Anh đã sớm thức dậy." Lúc này Chung Thủy Linh mới phản ứng lại, nhưng nghĩ lại cũng đúng, mỗi ngày đồng hồ sinh học của anh còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức nữa, sao anh có thể ngủ quên đến giờ này được chứ, trừ khi anh vẫn luôn giả vờ ngủ!
"Đúng vậy, em không phải sao?" Tô Cẩn Nghiêm cười, cúi đầu xuống hôn lên mặt cô một cái.
Chung Thủy Linh suy nghĩ, hình như cô nhớ rõ buổi sáng anh nghe điện thoại, còn sợ quấy rầy cô ngủ nên cởi trần ra ngoài nghe.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì đưa tay nhéo mũi cô, buồn cười hỏi: "Nhớ rồi sao?"
Chung Thủy Linh gật đầu, nghĩ đến chuyện gì đó thì nhìn anh hỏi: "Buổi sáng ai gọi cho anh vậy? Chị cả của anh sao?"
Tô Cẩn Nghiêm lại ôm cô vào lòng, nụ cười trên mặt càng rõ, quả nhiên không che giấu được vui vẻ, anh đặt cằm lên vai Chung Thủy Linh còn mang theo râu ria cọ lên khuôn mặt cô, thấp giọng cười nói: "Không phải là chị cả, nhưng mấy ngày nay anh vẫn chờ một cuộc gọi."
Anh nói như vậy lập tức gợi lên sự tò mò của Chung Thủy Linh, cô quay đầu nhìn anh hỏi: "Vẫn luôn chờ điện thoại? Là ai vậy?"
Tô Cẩn Nghiêm nhìn vẻ mặt cô đầy tò mò và quan tâm thì nhớ tới chuyện tối qua trên đường về cô cố tình nói đùa mấy câu, bây giờ đúng lúc có thể dùng lên người cô.
Tô Cẩn Nghiêm nghĩ thế, nhìn cô có chút buồn cười hỏi: "Sao vậy, em sợ phụ nữ gọi cho anh sao?"
Anh nói như vậy, Chung Thủy Linh cố ý nhướng mày, dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấy suy nghĩ của anh, cô giả vờ tức giận, thừa nhận nói: "Đúng vậy, mau nói cho em biết hồ ly tinh nào gọi cho anh?"
Tô Cẩn Nghiêm nhìn dáng vẻ này của cô chọc cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ hỏi: "Cho nên em đang ghen sao?"
Chung Thủy Linh hào phóng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Đúng vậy, bình dấm chua đều bị đổ rồi!"
Tô Cẩn Nghiêm nghe cô nói thế thì cố ý đến gần ngửi ngửi trên người cô, còn nói: "Thật sao, để anh nhìn xem, rốt cuộc mùi chua ở đâu." Lúc anh nói thì tay cũng không thành thật sờ tay cô, khuôn mặt cũng đến gần cô.
Chung Thủy Linh sợ nhột, anh cứ như vậy làm cho cô cười khanh khách không ngừng, liên tục mở miệng xin tha.
Cô vừa dùng tay đẩy anh, vừa vội vàng nói: "Được rồi, không ăn giấm, không ăn giấm, ha ha..."
Tô Cẩn Nghiêm thấy cô xin tha cũng không tiếp tục trêu chọc cô, anh ôm cô vào lòng rồi thấp giọng nói ở bên tai cô: "Là doanh trại bên kia gọi đến, báo cáo kết hôn của anh được thông qua rồi."