Thấy anh cười cười không nói chuyện, Chung Thủy Linh duỗi tay đẩy anh, hơi ghen tị hỏi: “Sao vậy, anh vẫn nghĩ đến người mà chị Hồng giới thiệu với anh khi đó.”
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười đưa tay sờ đầu cô, cưng chiều liếc nhìn cô nói: “Vậy cũng phải anh có đi xem mắt mới được, nếu không lấy cái gì chứ?” Nói như vậy, còn nhịn không được nhéo nhéo cái mũi của cô, thật ứng câu nói kia, trong mắt người tình thì biến thành Tây Thi, cô lúc này cho dù là ăn dấm, anh thấy cũng quả thực cảm thấy đáng yêu muốn chết!
Nghe vậy, Chung Thủy Linh giống như ăn mật ngọt vậy.
Tô Cẩn Nghiêm đưa tay cầm hai chai rượu đỏ trong tay cô, nói: “Đi thôi, anh Phan cùng Chị Hồng đang chờ chúng ta đấy.”
Chung Thủy Linh gật gật đầu, ngọt ngào kéo tay của anh lại, cười cười với anh, đi theo anh cùng ra cửa.
Đến nhà anh Phan lúc Lý Huệ Hồng cùng anh Phan hai người đang làm đồ ăn, con của bọn họ nhóc Phan tám tuổi ra mở cửa, nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đứng ở cổng, cười với Tô Cẩn Nghiêm kêu lên: “Chào chú Tô.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười với nhóc, sờ đầu nhóc, nhìn Chung Thủy Linh, nói với nhóc: “Chào dì đi.”
Nhóc con cũng không sợ gì, nhìn Chung Thủy Linh cười kêu lên: “Chào gì Tô ạ.”
Chung Thủy Linh cười với nhóc, đáp lại nói: “Chào cháu.”
Bên trong anh Phan nghe được thanh âm, từ trong phòng bếp nhô ra, nhìn về phía cổng bên này nói: “Cẩn Nghiêm, cậu và em dâu cứ ngồi đi nhé, tôi sắp xong rồi.”
Tô Cẩn Nghiêm cũng không khách sáo, gật đầu hỏi: “Cần hỗ trợ gì không?”
Anh Phan cũng không khách sáo, nghĩ nghĩ nói: “Cậu xuống dưới mua thùng bia lên, đêm nay hai anh em chúng ta uống cho đã.”
“Được.” Tô Cẩn Nghiêm không nói hai lời đồng ý luôn, quay đầu nhìn Chung Thủy Linh, nói: “ Em ngồi đây một lát, anh xuống dưới bê ket bia lên.”
Thấy anh nói như vậy, Chung Thủy Linh sững sờ gật đầu, kỳ thật cô thật muốn cùng anh cùng xuống dưới, dù sao để cô một mình ở chỗ này, cảm thấy hơi ngượng ngùng, thấy là lạ, nhưng cảm thấy mình cứ đi theo sát anh từng bước thì không hay cho lắm, cho nên cũng chỉ có thể kiên trì gật gật đầu.
Chờ Tô Cẩn Nghiêm đi ra ngoài xuống dưới mua bia, nhóc Phan đứng một bên cười, nói: “Chị ơi, chị là vợ chú Tô ạ?”
Chung Thủy Linh ngây ra một lúc, mặc dù bị nhóc này gọi mình dì trong lòng ngọt ngào, nhưng để gọi loạn, nhắc nhở: “Cháu lúc nãy không phải gọi dì sao, sao lúc này đổi gọi chị rồi?”
Nhóc nghe xong, miệng ngọt nói: “Nhưng vì nhìn chị không lớn hơn cháu vài tuổi đâu.”
Chung Thủy Linh nghe xong, ngược lại là hơi vui vẻ, nhìn nhóc nói: “Nhóc thật biết nói chuyện!” Nói xong, đưa tay không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, lực đạo đã được khống chế rất tốt, không hề làm cậu đau.
Khuôn mặt bị Chung Thủy Linh bóp, nhóc dường như có vẻ hơi bất mãn, hơi khẽ cau mày nhìn Chung Thủy Linh nói: “Chị à, chị đừng sờ mặt em, em đã không phải trẻ con, bây giờ là nam tử hán!”
Chung Thủy Linh ngây ra một lúc, thấy nhóc hơi giận, vội nói xin lỗi: “Thật có lỗi thật có lỗi, dì chẳng qua là cảm thấy cháu quá đáng yêu.” Mặc dù là khuôn mặt có da có thịt hay là người lớn ít nói, Chung Thủy Linh thực sự nghĩ rằng đứa trẻ này rất đáng yêu.
“Chị à, em là đàn ông, chị không nên dùng đáng yêu để nói em đâu!” Nhóc nhìn Chung Thủy Linh một mặt nghiêm túc, biểu lộ kia, nhìn đặc biệt nghiêm túc, dường như thật sự hơi để ý cách gọi này của cô!
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, Chung Thủy Linh không khỏi có chút muốn nhưng cũng không dám cười, cô không muốn vì nụ cười của mình mà tổn thương lòng tự trọng của một đứa trẻ.
Kìm nén nụ cười, Chung Thủy Linh nói với cô: "Xin lỗi, dì dùng sai từ, không phải dễ thương mà là đẹp trai!"
Nghe Chung Thủy Linh nói như vậy, nhóc dường như lúc này mới hài lòng, nhìn cô nói: “Không sao, cháu không trách đâu!”
Chung Thủy Linh thật là nhịn không được hơi muốn cười, ngay lúc cô kém chút thì bật cười, Lý Huệ Hồng không biết lúc nào đã từ phòng bếp đi tới, cười với Chung Thủy Linh, sau đó đưa tay gõ một cái đầu con trai mình, nói: “Nhóc con lại còn hươu nói vượn cái gì đấy?”
Tiếng cốc đầu đó khiến thằng nhỏ đau đến suýt bật khóc, quay đầu lại than thở với mẹ: "Mẹ ơi, đau quá!"
Chung Thủy Linh nhìn cũng hơi đau lòng, lo lắng Lý Huệ Hồng thật đang trách cứ nhóc, vội thay nhóc giải thích nói: “Chị Hồng,nhóc không nói hươu nói vượn, bọn em ngay ở nói chuyện phiếm thôi!”
“Thủy Linh à, em đừng thấy lạ, tiểu tử này nghịch ngợm lắm.” Nhìn Chung Thủy Linh nói, con mắt hơi hơi nghiêm khắc nhìn thoáng qua con của mình, nói: “Chào dì chưa.”
Nhóc nghe vậy quả thực là ủy khuất đều muốn khóc, nhưng khuất phục dưới uy nghiêm của Lý Huệ Hồng, lại không dám nói thêm gì, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Chào dì ạ.”
Chung Thủy Linh thấy lại thay đổi từ chị gái thành dì, quá trình này hơi kinh ngạc.
Nhìn Lý Huệ Hồng cười nói: "Chị Hồng, vừa rồi nhóc chào em rồi, bọn em chỉ đang đùa giỡn thôi."
“Thủy Linh, đừng giải thích với đứa trẻ này, nó có rất nhiều ý tưởng ma quái.” Lý Huệ Hồng nói vậy và nhìn cậu nhóc một cái.
Nhóc sau lưng cô nhăn mặt, một mặt quật cường cùng không phục.
Chung Thủy Linh nhìn cậu nhóc như vậy, nhớ ra hồi nhỏ mình cũng luôn nghịch ngợm, lúc đó bác sĩ Dương và người lớn đều rất đau đầu vì chuyện này, đương nhiên so với cách giáo dục thô bạo của Lý Huệ Hồng thì bác sĩ Dương luôn thích nói phải trái với cô, nhưng cô và Chung Giang Tuyên luôn không muốn nghe, dù nghe xong họ vẫn luôn nhét tai trái vào tai phải ra ngoài, hoàn toàn không coi trọng sự thật và những lời chú ấy nói, đương nhiên không thiếu điều này. Cái nắm tay của thủ trưởng nhà họ, nhưng vết sẹo đã lành, nỗi đau cũng đã quên, cứ vài tiếng đồng hồ lại không thuyên giảm, tất cả những thứ đáng chơi và rắc rối lại trở lại!
Cho nên nhìn nhóc con trước mặt không chịu nổi sức mạnh thỏa hiệp của mẹ, Chung Thủy Linh cảm thấy rất đắc ý, giống như khi đó đang nhìn mình vậy!