Chung Thủy Linh nhìn về hướng ông cười, mặc dù không biết ông là ai, nhưng bản thân cô từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân đội, nhìn trên vai anh có quân hàm của Thiếu tướng nên cô nhận ra được, gật đầu với anh rồi nói: “ Chào Bộ trưởng.”
Ban đầu không khí hơi ngột ngạt nhưng sau khi Chung Thủy Linh đi vào thì thoải mái hơn, giống như là muốn gạt Chung Thủy Linh, hai người ăn ý lựa chọn, không có tiếp tục nói về đề tài trước khi Chung Thủy Linh đi vào.
Chung Thủy Linh cũng coi như là không biết cái gì, không có hỏi nhiều.
Sau khi Tô Cẩn Nghiêm giới thiệu, Chung Thủy Linh lúc này mới biết hóa ra Thiếu tướng trong miệng của Tô Cẩn Nghiêm là Tổng tham mưu trưởng của quân khu bọn họ, Lâm Hùng.
Nhưng mà Tham mưu trưởng Lâm cũng không ở đây lâu, chỉ là nhắc nhở Chung Thủy Linh chăm sóc tốt cho Tô Cẩn Nghiêm, sau đó rời đi.
Chung Thủy Linh đưa ông ra khỏi phòng bệnh, sau khi nhìn ông đi vào thang máy, lúc này cô mới quay trở lại phòng bệnh.
Thấy cô quay về, Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Tham mưu trưởng về rồi sao?”
Chung Thủy Linh gật đầu, cũng không hỏi nhiều, tiến lên mở nắp bình giữ nhiệt đựng cháo ra, vừa nói: “Ăn chút đi, còn nóng đó.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, cũng không có hỏi Chung Thủy Linh vừa nãy tại sao lại đi mua cháo lâu như vậy.
Chung Thủy Linh cũng không có nói vừa nãy cô ở cửa nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ yên tĩnh đút từng muỗng từng muỗng cháo cho anh, vừa hỏi: “Ăn ngon không?”
Tô Cần Nghiêm ăn, nhìn về phía cô gật đầu, nói: “Chỉ cần em đút thì mọi thứ đều ngon.”
Nghe anh nói như vậy, Chung Thủy Linh cười duyên nhìn anh, nói: “ Miệng lưỡi trơn tru.”
Tô Cẩn Nghiêm dịu dàng cười nhìn cô, cũng không từ chối rằng sau khi anh ở cùng cô giống như là biết cách ăn nói vậy.
Chung Thủy Linh đến cuối cùng không hỏi anh vừa nãy anh ở trên trong nói chuyện gì với Lâm Hùng, tất nhiên, Tô Cẩn Nghiêm cũng không có chủ động nhắc đến, nhưng Chung Thủy Linh cảm thấy được, hai người bọn họ đều giống như là biết chút gì đó rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Huệ Hồng đã mang theo canh hầm xương mà mình đun đem đến, đi theo tất nhiên là còn có anh Phan, hai người nhân lúc chưa có đến giờ làm việc đến xem, tiện thể mang theo ít đồ bổi bồ cho Tô Cẩn Nghiêm.
Khi Tô Cẩn Nghiêm và anh Phan đang nói về chuyện sắp xếp công việc, Lý Huệ Hồng kéo Chung Thủy Linh sang một bên, nhỏ giọng nói với Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, em có biết tại sao hôm qua Cẩn Nghiêm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
Chung Thủy Linh ngẩn người, lắc đầu nói: “ Không phải là do vô ý sao?”
Lý Huệ Hồng nhìn hai người đàn ông bên kia, nhỏ giọng nói với Chung Thủy Linh: “Chị cũng nghe mẹ của Đại Phan nói, hình như là Cẩn Nghiêm nhà em buổi trưa hôm qua đi gặp ai ý, sau đó buổi chiều trở lại thì thất thần cả người, cho nên đến lúc huấn luyện mới xảy ra chyện ngoài ý muốn.”
“Gặp ai đó?” Chung Thủy Linh nghĩ là, cô cho rằng trưa qua Tô Cẩn Nghiêm chưa trở về là vì huấn luyện đặc biệt, nhưng không ngờ rằng trưa qua anh lạ đi gặp ai đó nên mới không trở về.
Lý Huệ Hồng gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Chị cung chỉ là nghe Đại Phan nhà chị nói, cụ thể như nào chị cũng không rõ lắm, nhưng mà hai chúng ta đều rõ Cẩn Ngôn là một người cẩn thận, nếu không phải gặp chuyện gì đó, thì cũng không thể nào có sai sót trong huấn luyện được, còn khiến bản thân ngã thành như vậy.”
Chung Thủy Linh yên lặng, nhớ lại nội dung của cuộc trò chuyện của Lâm Hùng và Cẩn Ngôn nó ở trong phòng lúc mình ở lại.
Chờ sau khi anh Phan và Lý Huệ Hồng rời đi, Chung Thủy Linh còn đang suy nghĩ những lời là Lý Huệ Hồng nói cùng mình đó, có chút nghi ngờ rốt cuộc là người nào có thể khiến cho Cẩn Ngôn mất bình tĩnh như vậy.
Đang nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh chuẩn bị dùng lời thăm dò Tô Cẩn Nghiêm, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đẩy ra, sau đó Chung Thủy Linh hơi bất ngờ chính là anh trai Chung Giang Tuyên chỉ vô tư từ ngoài đi vào, nhìn Tô Cẩn Nghiêm trên giường bênh nói: “ Chẹp chẹp chẹp, Tô Cẩn Nghiêm, cậu nói xem cậu huấn luyện kiểu gì mà lại huấn luyện bản thân thành như vậy, cậu nói ra cũng không sợ mình bị mất mặt à?”
Tô Cẩn Nghiêm cũng không nghĩ đến Chung Giang Tuyên sẽ đến, còn bất ngờ nhìn về phía Chung Thủy Linh, giống như là đang hỏi xem cô có phải nói cho Chung Giang Tuyên không.
Chung Thủy Linh lắc đầu với anh, quay đầu hỏi Chung Giang Tuyên: “Chung Giang Tuyên, anh đang làm gì ở đây vậy?”
Chung Giang Tuyên giơ tay đưa hạt dẻ lớn cho Chung Thủy Linh, nói: “Gọi anh trai, gì cũng Chung Giang Tuyên Chung Giang Tuyên, còn dám nói thẳng tên anh mày như vậy, xem anh cô có dạy dỗ lại cô không!”
Chung Thủy Linh bị anh ta gõ vào đầu hơi đau, cau mày xoa đầu nhìn Chung Giang Tuyên, nhỏ giọng phàn nàn: “ Sao tự nhiên anh lại để ý đến vậy chứ, từ nhỏ đến lớn em đều gọi anh như vậy mà có bị anh nói gì đâu cơ chứ!”
Chung Giang Tuyên nhìn cô, cũng không so đo với cô, xoay người nhìn Tô Cẩn Nghiêm nằm trên giường bệnh nói: “Nói một chút đi, tên nhóc nhà cậu đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho bản thân mình thành ra như vậy?”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, chỉ giải thích qua loa: “Lâu rồi không có huấn luyện, nhất thời không có để ý, không may rơi xuống thôi.”
“Cậu đang lừa quỷ hả.” Chung Giang Tuyên đảo mắt, căn bản không tin, nhưng mà cũng không có hỏi gì nhiều, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Mẹ biết anh đến đây, đặc biệt dặn anh mang ít đồ cho em, anh để trên xe, em chờ chút để anh mang lên cho.”
Chung Thủy Linh gật đầu, nhưng mà vẫn hơi thắc mắc tại sao anh ta lại đến đây: “ Rốt cuộc là anh đến đây làm gì vậy, không phải chỉ là đến ship đồ cho em chứ?”
“Nhìn anh mày rảnh rỗi đến vậy hả.” Chung Giang Tuyên đảo mắt, lười để ý đến cô, nhìn Tô Cẩn Nguyên nói: “Trưa nay mượn mấy người của cậu phát.”
Tô Cẩn Nghiêm giống như biết được mấy người trong miệng anh ta là ai, nhìn anh cười nói: “Giang Tuyên, mấy lời này không cần để tôi phải nói đi, chuyện này là không thể được, bọn họ vừa mới đến, còn chưa tiến hành khảo hạch, nếu như không có ai vượt qua, tất cả đều trả lại cho cậu.”
“Mấy binh lính tôi mang vào sẽ không vượt qua được sao?” Vẻ mặt kia của Chung Giang Tuyền giống như là cảm thấy lời của Tô Cẩn Nghiêm buồn cười.
Tô Cẩn Nghiêm cũng cười, cũng không nói thêm cái gì, nhưng mà anh cũng thắc mắc sao hôm nay anh ta lại đến, hỏi: “Hôm nay đến họp sao?”
Chung Giang Tuyên khoát khoát tay, giơ tay nhìn đồng hồ nói: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, cũng đừng để ý đến tôi, buổi chiều tôi lại đến thăm cậu.” Nói xong, vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó cứ như vậy đi ra phòng bệnh.
Trong phòng vẻ mặt của hai người Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm đầy kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu nổi trong hồ lô của Chung Giang Tuyên bán thuốc gì!