Tô Cẩn Nghiêm có hơi ngạc nhiên sao Chung Thủy Linh hôm nay lại ngoan như vậy, ngay cả mình trở về cũng không có phản ứng.
Thay đôi giày, sau đó hơi tò mò đi tới, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chung Thủy Linh đang suy nghĩ quá nhập tâm, anh lúc này đột nhiên mở miệng thật sự đã dọa cô giật mình, quay đầu lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Anh, anh về đến từ khi nào, một chút âm thanh cũng không có?”
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười đưa tay xoa đầu cô, cười nói: “Là em nghĩ cái gì quá nhập tâm, cho nên mới không có chú ý đến anh đã về đến.” Nói rồi thì giơ tay cầm văn kiện trong tay cô ra, cô hiếu kỳ hỏi: “Thứ này là gì?”
Chung Thủy Linh cũng không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
Sau khi Tô Cẩn Nghiêm nhìn rõ nội dung bên trên thì lập tức nhíu mày, mau chóng lật văn kiện trên tay xem một lượt, sau đó nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Ông ấy hôm nay lại đến đây?” Anh nghĩ đến chuyện Trương Tân Thành vậy mà muốn động thủ với Chung Thủy Linh, điều này anh vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ!
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn anh nói: “Là Giang Lương đưa đến.”
Nghe thấy thế, Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô hỏi: “Anh ta không có làm gì với em chứ?” Anh không tin Trương Tân Thành, cho nên cũng nghi ngờ Giang Lương ở bên cạnh ông ta.
Chung Thủy Linh mỉm cười từ trên sô pha đứng dậy, nhìn anh nói: “Em lớn lên trong quân đội từ nhỏ, kỹ thuật chiến đấu của em em không chắc sẽ kém những binh lính trong đội của anh đâu!” Liên quan đến chiến đấu, Chung Thủy Linh thật sự có tự tin, không nói là phụ nữ, đàn ông bình thường cơ bản đối với cô mà nói không có độ khó.
Nghe cô nói như thế, Tô Cẩn Nghiêm có hơi không nhịn được cười, lúc này mới yên tâm, liếc nhìn văn kiện trong tay mình, lông mày vốn đã giãn ra, lúc này lại có hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Anh ta còn nói cái gì không?”
“Còn có thể nói cái gì, chính là mấy lời nhàm chán đó, muốn kêu anh nghe lời, còn nói cái gì ép quá ông ta sẽ không biết làm ra chuyện gì đâu, sau đó đưa văn kiện này cho em.” Chung Thủy Linh nói thật, chỉ là trong lòng vẫn có một hơi không hiểu mục đích của Trương Tân Thành, ông ta vừa nãy kêu Giang Lương chuyển lời đến cho mình và Tô Cẩn Nghiêm, rõ ràng mang theo uy hiếp mãnh liệt, nhưng đây lại đưa văn kiện cho anh, dựa theo ý tứ và sự sắp xếp bên trên, quả thật là muốn để Tô Cẩn Nghiêm ở nơi có thể phát triển cao hơn nữa.
Trực tiếp để đồ trong tay mình xuống, Tô Cẩn Nghiêm gập văn kiện lại ngồi một mình trên sô pha, lông mày nhíu chặt giống như đang nghĩ cái gì đó.
Chung Cẩn Linh yên lặng ngồi ở đối diện anh, không có ý mở miệng quấy rầy anh.
Cũng không biết ngồi như vậy bao lâu, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới nhìn Chung Thủy Linh nói: “Anh ra ngoài một chuyến.” Nói rồi thì trực tiếp từ trên sô pha đứng dậy.
Chung Cẩn Linh cũng đứng dậy theo, nhìn anh có hơi hiếu kỳ hỏi: “Anh định đi tìm ông ấy?”
Tô Cẩn Nghiêm thẳng thắn gật đầu, nói: “Anh trả cái này cho ông ấy.”
“Cần em đi cùng với anh không?” khóe mắt của Chung Thủy Linh luôn chăm chú nhìn anh.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, biết cô lo lắng cho mình thì bước tới sờ mặt của cô, nói: “Không sao, tự anh qua đó, lát nữa sẽ trở về.”
Thấy anh nói như thế, Chung Thủy Linh cũng không nói gì nhiều nữa, gật đầu nói: “Vậy anh tự mình cẩn thận.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu với cô, sau đó hôn lên má của cô một cái, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Tô Cẩn Nghiêm đi thẳng đến khách sạn mà lần trước anh gặp mặt với Trương Tân Thành, có điều không có lên trên, cũng không có gọi điện cho ông ta, chỉ đến tiền sảnh hỏi, nhờ người bên phía lễ tân gọi điện cho ông ta.
Không lâu sau, Trương Tân Thành cùng Giang Lương từ trên lầu khách sạn đi xuống.
Thấy Tô Cẩn Nghiêm đứng ở phòng khách, khóe môi của Trương Tân Thành lộ ra ý cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Giang Lương ở bên cạnh mình, nói: “Cậu đợi ở đây.”
Giang Lương gật đầu, cái gì cũng không nói chỉ yên lặng đứng ở đó.
Trương Tân Thành đi về phía Tô Cẩn Nghiêm, nhìn giấy tờ điều chuyển công tác anh cầm trong tay, mỉm cười nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Nghĩ thông rồi?”
Tô Cẩn Nghiêm cũng không nói chuyện, trực tiếp đưa văn kiện trong tay mình cho ông ta, lạnh giọng nói: “Tôi không biết ông sao có văn kiện này, nhưng tôi làm phiền ông làm thế nào thì trả lại như thế cho tôi, sau này cũng xin đừng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi nữa!”
Thấy văn kiện trong tay anh đưa qua, Trương Tân thành có hơi không vui mà nhíu mày, điều này không giống với suy nghĩ của ông ta, ông ta tưởng anh sau khi nhìn thấy văn kiện này chắc sẽ vui vẻ chấp nhận mới đúng, nhưng lại không ngờ anh đến từ chối!
Thấy ông ta không cầm, Tô Cẩn Nghiêm trực tiếp đem văn kiện trong tay mình không khách khí mà nhét vào trong lòng ông ta, lại nhìn Trương Tân Thành và nói: “Lần cuối cùng tôi nói với ông, ông họ Trương, tôi họ Tô, chúng ta 30 năm trước không có bất kỳ quan hệ, 30 năm sau càng không thể có bất kỳ quan hệ gì cả.”
Lông mày của Trương Tân Thành nhíu lại cái chặt hơn, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Con giống mẹ con, không có biết nhìn xa một chút nào.”
Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Ông không có tư cách nhắc đến mẹ!”
“Con có thể tha thứ cho bà ấy lại không thể tha thứ cho ba?” Trương Tân Thành dường như có chút không phục.
Tô Cẩn Nghiêm cười lạnh, nhìn ông ta nói: “Mẹ vì tôi làm những gì, ông lại vì tôi làm những gì, ông có tư cách gì so sánh với mẹ?”
“Bà ấy vì con làm những gì?” Trương Tân thành cười lạnh, có hơi khinh thường nói: “Nếu như bà ấy thật sự để tâm đến con thì sẽ không nhận con sau đó kết hôn với người khác, còn sinh ra một đứa con khác?”
Nghe ông ta nói như vậy, trong lòng Tô Cẩn Nghiêm thật sự có hơi cảm thấy không xứng đáng và buồn thay cho Tô Mỹ Dung, mắt nhìn chằm chằm ông ta nói: “Lẽ nào ông cảm thấy mẹ nên vì loại tệ bạc như ông mà cả đời này không gả, hủy đi hạnh phúc của cả đời mình sao!”
Trương Tân Thành không nói chuyện, di chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Tô Cẩn Nghiêm siết chặt nắm đấm, nhẫn nhịn sự xúc động muốn đánh ông ta! Không phải vì mình, mà vì Tô Mỹ Dung!
Có điều anh ta cuối cùng vẫn nhịn được, cảm thấy không cần thiết vì một người như vậy làm lớn chuyện, đến lúc đó ảnh hưởng đến Tô Mỹ Dung và nhà họ Tô là điều anh không hy vọng nhìn thấy nhất.
Nghĩ như thế, Tô Cẩn Nghiêm không nhìn ông ta nữa, xoay người chuẩn bị đi về phía cửa lớn của khách sạn.
Thấy anh muốn đi, Trương Tân Thành gọi theo bóng lưng của anh: “Cẩn Nghiêm, con không nên vì tình cảm cá nhân của mình mà từ chối ba, thứ ba có thể cho con, không chừng là thứ cả đời của con có thể có được!”
Tô Cẩn Nghiêm nhếch môi, trên mặt lại không có ý cười, không có quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Tình cảm của tôi không có rẻ mạt như ông nghĩ, cái gì cũng có thể đánh đổi!”