Tô Mỹ Dung không nhăn mặt nữa, trừng mắt nhìn thẳng Lý Cảnh Thịnh, có chút nghiêm khắc nói: "Lý Cảnh Thịnh, từ lúc nào thì con bắt đầu trở nên không lễ phải như vậy, lúc mẹ đang hỏi chuyện người khác con có thể tùy tiện trả lời được sao?"
Lý Cảnh Thịnh nghẹn lời, từ nhỏ đến lớn anh ta đều rất sợ mẹ mình, bởi vì mẹ dù ở nhà hay bên ngoài đều là dáng vẻ của một một người phụ nữ mạnh mẽ, giáo dục từ nhỏ với anh ta cũng rất nghiêm khác, thậm chí anh ta rất ít khi thấy mẹ cười ở nhà, cho dù là đối với anh ta hay là ba của anh ta.
Thấy Lý Cảnh Thịnh bị Tô Mỹ Dung răn dạy, Ngô An Kỳ vội nói tiếp: "Dì à, chuyện này không liên quan gì đến Lý Cảnh Thịnh, anh ấy chỉ là hơi căng thẳng cho con, sợ dì làm khó con." Nói xong lời này Ngô An Kỳ cũng có chút hối hận, nhất là sau khi nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của Tô Mỹ Dung này, biết rằng cô ta thật sự nói sai rồi.
Tô Mỹ Dung hừ lạnh một tiếng, nhìn Ngô An Kỳ hỏi: "Tôi làm khó dễ cô sao?"
Ngô An Kỳ vội vàng lắc đầu, làm sao dám nói có, kiên trì nói: "Không, không có, dì làm sao, làm sao có thể làm khó con được."
Tô Mỹ Dung hơi giật giật khóe miệng, nụ cười cũng không nằm trong đáy mắt, chỉ nói: "Vậy nói đi, sao Cẩn Nghiêm lại lòng dạ hẹp hòi vậy."
Thấy bà nói như vậy, Ngô An Kỳ vội mở miệng nói: "Không ai lòng dạ hẹp hòi cả, thật sự chỉ là chuyện rất nhỏ mà thôi."
Tô Mỹ Dung không nói lời nào, con mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Ngô An Kỳ nuốt một ngụm nước bọt: "Kỳ thật, kỳ thật là con và cô Chung cùng nhìn trúng một cái khăn lụa trong tiệm, bởi vì đều là thứ mình thích, hai người không ai chịu nhường ai, cho nên hai người có nói vài câu qua lại, về sau cậu nhỏ của Lý Cảnh Thịnh đi đến, có chút hiểu lầm thôi."
"Vậy à." Tô Mỹ Dung nhàn nhạt mở miệng, dáng vẻ không biết là tin hay là không tin lời của cô ta, chỉ là đưa tay mở hai cái hộp trên bàn trà ra, liếc qua rồi nói: "Ánh mắt chọn của cô quả thực là không được tốt lắm."
Ngô An Kỳ cắn cắn môi, có chút tủi thân, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, trước khi Tô Mỹ Dung ngẩng mặt lên, vội thay thành khuôn mặt tươi cười: "Ánh, ánh mắt của con quả thực không được tốt như cô Chung."
Tô Mỹ Dung không tiếp lời cô ta, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sofa nhìn liếc qua Lý Cảnh Thịnh, có chút lạnh lùng nói: "Còn đứng đó làm gì, mọi người đều đợi hai người đến ăn cơm đấy." Nói xong cũng đi thẳng đến bàn ăn bên kia.
Sau lưng Ngô An Kỳ căn chặt môi, nén nước mắt trong hốc mắt.
Lý Cảnh Thịnh có chút đau lòng cô ta, nhẹ nhàng ôm bả vai của cô ta nói: "Đừng để trong lòng, mẹ của anh trước nay chuyện gì cũng như vậy."
Ngô An Kỳ có chút tủi thân liếc nhìn Lý Cảnh Thịnh, cố gắng giả vờ tươi cười trước mặt anh, gật đầu nói: "Em biết rồi, em không có để bụng."
Đợi sau khi Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ điều chỉnh cảm xúc của mình xong đi vào phòng ăn, trên cả bàn mọi người đều đã ngồi xong, thấy bọn họ đi đến, Tô Mỹ Mân vội mở miệng nói: "Lý Cảnh Thịnh, con và cô Ngô đến ngồi cạnh dì nhỏ đi."
Lý Cảnh Thịnh gật gật đầu, kéo Ngô An Kỳ qua đó, săn sóc kéo ghế ngồi cho Ngô An Kỳ, Ngô An Kỳ cố gắng thể hiện mình thoải mái tự nhiên, gật đầu nhẹ với bọn họ sau đó mới ngồi xuống ghế.
Chung Thủy Linh ngồi đối diện với cô ta, thấy cô ta ngồi xuống, chỉ nhẹ nhàng giật khóe miệng một cái, cũng không nói gì.
Bữa cơm này ăn có chút lúng ta lúng túng, đại đa số chủ đề trên bàn cơm đều xoay quanh Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh, mà Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ giống như trở thành hai người trong suốt, mọi người dường như không quá để ý bọn họ.
Ngô An Kỳ có chút khó mà chịu nổi sự xem nhẹ như vậy, nhẹ nhàng dùng chân đá Lý Cảnh Thịnh mấy cái dưới bàn.
Lý Cảnh Thịnh còn đang ăn thức ăn, cảm nhận được cô ta đá mìn một cước, có chút sững sờ, quay đầu nghi hoặc nhìn cô ta.
Ngô An Kỳ nhẹ nhàng nhíu mày ra hiệu cho anh ta một cái, Lý Cảnh Thịnh mới nhớ trước khi bọn họ đến đây đã nói buổi tối phải nói chuyện kết hôn của bọn họ.
Buông đôi đũa trong tay ra, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng, Lý Cảnh Thịnh ho nhẹ một cái nói: "Cái đó, cái đó hôm nay con có một việc muốn tuyên bố với mọi người."
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Lý Cảnh Thịnh, Tô Mỹ Mân ngồi bên cạnh anh ta có chút tò mò hỏi: "Cảnh Thịnh, có chuyện gì thế?"
Nghe thế, Lý Cảnh Thịnh nhìn qua Ngô An Kỳ ngồi bên cạnh mình, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô ta, nhìn mọi người vừa cười vừa nói: "Con định kết hôn với An Kỳ."
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người ngồi đây lập tức yên tĩnh lại, con mắt bình tĩnh nhìn anh ta, nhất thời không ai nói gì.
Thấy mọi người không nói gì, Lý Cảnh Thịnh lại nói tiếp: "Con và An Kỳ là mối tình đầu của nhau, mặc dù đã từng vì một chuyện mà tách ra, nhưng mà sau nhiều năm như vậy gặp lại nhau, vẫn cảm thấy đối phương là người không thể thay thế trong lòng mình, cho nên chúng con không muốn lại bỏ qua nhau nữa, chúng con đã trễ mất nhiều năm thanh xuân như vậy." Vừa nói, con ngươi của Lý Cảnh Thịnh nhìn chằm chằm Ngô An Kỳ, vẻ mặt thâm tình mở miệng nói: "Chúng con cũng không muốn lại lãng phí thời gian của nhau, chúng con đã yêu nhau như trước, cảm giác đối phuong là cười bầu bạn cuối cùng mình tìm kiếm, cho nên chúng con quyết định muốn kết hôn, quý trọng mỗi một ngày của tương lai.”
Ngô An Kỳ nhìn anh ta, nghĩ đến nhưng lời anh ta vừa nói, có chút cảm động trong ánh mắt chậm rãi đong đầy nước mắt, trên mặt nhàn nhạt vui vẻ, nụ cười kia thoạt nhìn rất hạnh phúc và tốt đẹp.
Thấy cô ta rơi lệ, Lý Cảnh Thịnh cũng không quan tâm ở đây có bao nhiêu người nhìn, xoay người duỗi tay về phía cô ta, lấy tay nhẹ nhàng lau hết đi nước mắt trên mặt cô ta, nhỏ giọng đau lòng nói: "Đứa ngốc, khóc cái gì chứ."
Ngô An Kỳ lắc đầu, vừa rơi nước mắt vừa cười, nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: "Em, em chỉ là quá cảm động, thật không ngờ anh lại nói những lời này với em trước mặt nhiều người như vậy."
Lý Cảnh Thịnh nhìn cô ta cười cười, sủng nịch sờ lên đầu cô ta.
Lúc Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ cho là bọn họ sẽ nhận được chúc phúc, đột nhiên Tô Mỹ Dung ngồi chéo bọn họ mở miệng nói ra: "Mẹ không đồng ý hai đứa kết hôn."
Lời nói của Tô Mỹ Dung làm cho hiện trường lập tức trở nên lúng túng, nụ cười của Ngô An Kỳ vốn còn đang yên lặng vui vẻ và cảm động lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn Tô Mỹ Dung, vẻ mặt thể hiện khó hiểu và nghi ngờ.
Lý Cảnh Thịnh cũng ngây ra một lúc mới phản ứng kịp, nói với mẹ: "Vì sao?"
Tô Mỹ Dung liếc anh ta một cái, không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: "Không vì sao cả, mẹ nói không đồng ý chính là không đồng ý."