Lúc này trong lòng của Chung Thủy Linh xoắn xuýt đủ kiểu, không biết làm như thế nào, Trương Tân Thành lại nhìn cô mà nói: "Tôi cũng không vòng vo nữa, mục đích ngày hôm nay tôi hẹn cô ra đây chính là muốn cô sắp xếp cho tôi và Cẩn Nghiêm gặp nhau một lần."
Nghe vậy, Chung Thủy Linh ngẩng đầu lên nhìn ông ta, hỏi ngược lại: "Ông đã gặp chị cả rồi, cho nên là chị cả cũng không đồng ý có đúng không?"
Trương Tân Thành cũng rất thẳng thắn mà gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh, có chút khen thưởng nói: "Phản ứng của cô cũng khá là nhanh, quả thật là Mỹ Dung không đồng ý."
Nghe ông ta nói như vậy, Chung Thủy Linh nhìn ông ta: "Đã như vậy rồi thì tôi tôn trọng cách làm của chị cả, tôi sẽ không sắp xếp thay cho ông đâu."
Lông mày của Trương Tân Thành thoáng hơi nhíu lại, nhìn cô với biểu cảm có chút không vui mà nói: "Tôi là ba của Cẩn Nghiêm, tôi có quyền lợi được nhìn thấy con trai của mình." Lúc mà ông ta nói như vậy, giọng nói đó bá đạo giống như căn bản cũng không cho phép người khác từ chối.
Chung Thủy Linh cũng không phải là một quả hồng mềm, mặc dù là trong lòng của cô hơi bối rối, nhưng mà cô cũng không bị vẻ mặt nghiêm túc đó của ông ta dọa cho mất khí thế, đứng dậy nhìn ông ta, phản bác nói: "Hiện tại Cẩn Nghiêm mang họ Tô, chị cả còn chưa nói chuyện này ra một ngày nào, thì ngày đó anh ấy vẫn còn là con trai của nhà họ Tô, ông không có quyền lợi nói muốn gặp anh ấy thì có thể gặp được."
Trương Tân Thành nhìn chằm chằm vào Chung Thủy Linh, cũng không có nói chuyện, chỉ là gương mặt của ông ta mang theo vẻ nghiêm túc. Lúc không cười thì trông có vẻ khiến cho người ta rất khó tiếp cận, lúc này lại mang theo cảm xúc không vui, càng nhìn càng cảm thấy hơi dọa người.
Thấy ông ta không nói lời nào, Chung Thủy Linh nói tiếp: "Không nói đến việc hiện tại Cẩn Nghiêm mang họ Tô, cho dù lúc đó chị cả có thừa nhận Cẩn Nghiêm là con trai của ông và chị ấy, lúc đó Cẩn Nghiêm có đồng ý gặp ông hay không thì cũng do chính anh ấy quyết định, anh ấy không muốn thì ông cũng không nhất định có thể gặp được!" Hơi hất cằm lên, Chung Thủy Linh cố gắng để cho mình càng nhìn càng có khí thế một chút, cái này gọi là thua người không thua trận.
Ánh mắt của Trương Tân Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Chung Thủy Linh không hề rời đi chỗ khác, một hồi lâu sau, khóe miệng của ông ta kéo ra một chút ý cười, nhìn cô và nói: "Cô cũng rất có bản lĩnh đó, cô có biết tôi là ai không?"
"Ông là ai đối với tôi mà nói thì cũng không quan trọng." Chung Thủy Linh không thèm để ý mà nói: "Tôi không hề quan tâm đến chuyện lúc trước ông và chị cả từng có mối quan hệ gì, nhưng mà Cẩn Nghiêm chính là Cẩn Nghiêm, lúc đầu kể từ một giây mà các người lựa chọn không cần anh ấy, bây giờ ông lại muốn nói đến chuyện thực hiện quyền làm ba làm mẹ. Như vậy thì rất xin lỗi, cái này còn phải xem xem Cẩn Nghiêm có đồng ý cho các người cơ hội này hay là không." Nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Thủy Linh căng chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc đó cũng đã nói rõ ràng lập trường và thái độ của cô.
Nhưng mà Trương Tân Thành cũng không hề tức giận, ngược lại là nét nghiêm khắc lúc nãy trên gương mặt đã mang theo chút ý cười, nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: "Cô cũng rất bảo vệ Cẩn Nghiêm đó."
"Cẩn Nghiêm chính là chồng của tôi, đương nhiên là phải bảo vệ rồi." Chung Thủy Linh nói chuyện hiển nhiên, đưa tay cầm lấy túi xách ở trên ghế qua, nhìn Trương Tân Thành ở đối diện rồi nói: "Cho dù đến lúc đó Cẩn Nghiêm có đồng ý gặp ông, tôi cũng chắc chắn không đồng ý."
Nghe vậy, Trương Tân Thành nhíu mày, biểu cảm kia trông có vẻ hơi nghiền ngẫm.
"Từ trước đến giờ, ba cũng chỉ là mối quan hệ trong học viện mà thôi, cho đến bây giờ ông cũng chưa từng cố gắng làm nghĩa vụ của một người ba, vậy thì ông dựa vào cái gì mà muốn có được quyền lợi làm ba." Nhìn ông ta rồi nói xong, Chung Thủy Linh cũng không có ý ở lại, cầm lấy túi xách trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Trương Tân Thành nhìn bóng lưng của cô, ngồi trên ghế cũng không có ý muốn đứng dậy, cũng không mở miệng gọi cô lại.
Chung Thủy Linh mở cửa ra, người đàn ông mang cái mắt kính gọng vàng ở bên ngoài vẫn còn đứng đó như cũ, thấy Chung Thủy Linh đi ra, lễ phép cười cười với Chung Thủy Linh, hơi gật đầu.
Chung Thủy Linh chỉ im lặng nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì nữa, trực tiếp đi ra khỏi sảnh của khách sạn.
Thấy Chung Thủy Linh đã đi xa, lúc này người đàn ông mang mắt kính gọng vàng mới mở cửa đi vào phòng một lần nữa.
Đi vào trong phòng, thấy Trương Tân Thành đang ngồi ở đằng đó, cung kính gật đầu nói khẽ: "Bộ trưởng, lúc nãy bà chủ đã gọi điện thoại cho tôi, tôi nói là ông đang bàn chuyện, bây giờ có cần gọi điện thoại lại cho bà chủ không?"
Trương Tân Thành không trả lời anh ta, ngược lại nhìn đồng hồ rồi nói: "Lương, cậu nói xem đến lúc đó Cẩn Nghiêm sẽ gặp tôi sao?"
Giang Lương im lặng, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói: "Tôi không biết nữa."
"Nếu như là cậu thì sao?" Trương Tân Thành nhìn anh ta, trong đôi mắt có chút chờ mong.
Giang Lương nhìn thẳng vào mắt của ông ta, lắc đầu nói: "Nếu như là tôi thì tôi sẽ không gặp."
Nghe vậy, Trương Tân Thành nhíu mày nhìn anh ta rồi tiếp tục hỏi: "Tại sao chứ?"
"Không có tại sao cả, tôi sẽ không đi gặp một người xa lạ." Giang Lương nói đơn giản lưu loát, cũng không hề có nửa câu nói nhảm.
"Nhưng mà tôi chính là ba của nó mà." Trương Tân Thành có vẻ hơi kích động.
So sánh với sự kích động của Trương Tân Thành, Giang Lương lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ nói: "Đối với tôi mà nói, ông chỉ là một người xa lạ."
Lời nói của Giang Lương khiến Trương Tân Thành hơi trầm mặc, cau mày cúi đầu xuống nhìn ly rượu đỏ ở phía trước.
Giang Lương im lặng đứng ở một bên, cũng không gấp gáp muốn nói cái gì.
Ở một bên khác, Chung Thủy Linh gần như là đi một mạch ra khỏi khách sạn, thẳng cho đến khi ngồi ở trong xe đang dừng ở cửa của mình, cô mới nhớ đến lúc nãy mình đã uống rượu ở trong khách sạn.
Ngồi trong xe, Chung Thủy Linh dựa lưng trên ghế lái, lúc này trong lòng của cô có một loại cảm xúc không nói thành lời. Trước khi đến đây, cô hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy, cho dù là bây giờ cô cũng không nói được lúc mà mình nghe thấy Trương Tân Thành nói ông ta chính là ba ruột của Cẩn Nghiêm thì mình có tâm trạng gì, có lẽ thật sự đã bị ông ta dọa cho ngớ người.
Ngồi ở trong xe một hồi lâu, cuối cùng Chung Thủy Linh cũng thoáng khôi phục lại tâm trạng của mình.
Điều may mắn duy nhất chính là khoảng thời gian này Cẩn Nghiêm cũng không ở đây, nếu không thì cô thật sự cũng không biết mình phải đối mặt như thế nào, ít nhất thì bây giờ cô còn có thời gian để suy nghĩ xem có nên nói cho anh hay không. Cho dù là phải nói, cô cũng phải cần nhiều thời gian để xem xem nói như thế nào mới tốt.
Nghĩ như vậy, điện thoại ở trong túi của cô lại vang lên đúng lúc.
Lấy túi xách ở trên ghế lái phụ của mình qua, lúc mà nhìn thấy hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Chung Thủy Linh thiếu chút nữa ném điện thoại di động đi.
Đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, trước đó cô vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi của Tô Cẩn Nghiêm, hoặc là cho dù chỉ một tin nhắn Zalo gì đó. Lúc này thật sự đến rồi, cô lại không dám nhận, đặc biệt là bây giờ, sau khi cô vừa mới gặp Trương Tân Thành.