“Ba, ba... ba, tại sao ba lại hỏi như vậy?” Trước tới giờ, Chung Thủy Linh còn chưa nói chuyện này ra, cho dù là lần trước Tô Cẩn Nghiêm cho rằng mình có chuyện gì đó giấu giếm anh nên tức giận, cô cũng nhịn được mà không nói ra. Cho dù là lần trước Cố Hoàng Liên hỏi cô, cô cũng không nói ra. Bởi vì chuyện này liên quan đến thân thế của Cẩn Nghiêm, cô cho rằng cô sẽ nghiền nát nó ở trong bụng cũng không dám nói với người ngoài nửa câu.
Thấy cô hỏi như vậy, ông cụ Tô khẽ thở dài một tiếng, nhìn cô rồi nói: “Con hỏi ba làm sao mà ba biết được, mà sao không phải hỏi Trương Tân Thành là ai, nói rõ con đã từng gặp rồi.”
Chung Thủy Linh không nói gì, thừa nhận những lời mà ông nói.
Bầu không khí khá là nhẹ nhõm lúc nãy ở trong phòng làm việc đã trở nên có chút xấu hổ và trầm mặc, qua một hồi lâu, ông cụ Tô mới lên tiếng nói: “Trước đó Trương Tân Thành đã đến để tìm ba, lúc cậu ta nói với ba là đã gặp con thì ba cũng không tin tưởng. Bởi vì con với Cẩn Nghiêm quá mức im lặng, chuyện lớn như vậy mà một chút động tĩnh cũng không có, cho nên ba còn đoán đó cũng chỉ là do Trương Tân Thành cố ý dùng lời nói để thăm dò ba mà thôi. Nhưng mà lúc nãy ba hỏi như vậy, con lại đáp như vậy, ba liền biết những điều mà Trương Tân Thành nói đều là sự thật, hai người đã gặp nhau, hơn nữa con cũng đã biết chuyện này.”
Chung Thủy Linh mím chặt môi lại, nhìn ông cụ Tô, gật gật đầu rồi nói: “Đúng là con đã từng gặp Trương Tân Thành, ông ta cũng nói với con chuyện của Cẩn Nghiêm. Nhưng mà con cũng không có nói với ai đâu, bao gồm cả Cẩn Nghiêm."
Ông cụ Tô gật đầu nhìn cô rồi nói: “Ở bên phía hai đứa không có động tĩnh gì thì ba đã đoán được rồi, hoặc là con còn chưa biết, hoặc là con căn bản cũng không nói ra.”
Lúc này, biểu cảm của Chung Thủy Linh trở nên hơi nặng nề, nhìn ông rồi nói: “Chuyện này liên quan đến thân phận của Cẩn Nghiêm, dù để mục nát ở trong bụng thì con cũng sẽ không dám nói lung tung với người ngoài. Nói thật thì con cũng không muốn để cho Cẩn Nghiêm biết chuyện này, bởi vì cho dù như thế nào thì chuyện này đối với anh ấy mà nói cũng là một tổn thương không hề nhỏ. Con thà rằng để anh ấy không biết cái gì cả, giữ lại những cái nhìn như bây giờ có lẽ đối với anh ấy mà nó mới là tốt nhất, ít nhất thì tổn thương ở mức thấp nhất.”
Ông cụ Tô gật đầu, khẽ thở dài một tiếng, hai mắt nhìn về phía trước rồi nói: “Bọn ta ai cũng không muốn để cho Cẩn Nghiêm biết, nhưng mà có thể giấu bao lâu thì không có ai biết được.” Ông và Mỹ Dung từng muốn tốt nhất là có thể giấu cả một đời, nhưng mà sự lớn mạnh của Trương Tân Thành xuất hiện làm cho ai trong bọn họ cũng không dám đảm bảo có thể giấu diếm được bí mật này bao lâu.
Chung Thủy Linh nhớ đến chuyện ngày hôm đó ăn cơm cùng với Trương Tân Thành, suy nghĩ rồi chủ động nói với ông cụ Tô: “Thật ra thì Cẩn Nghiêm và Trương Tân Thành đã gặp nhau rồi.”
Nghe vậy, ông cụ Tô vội vàng xoay người lại nhìn Chung Thủy Linh, cau mày, hơi nghiêm túc hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Một ngày trước khi Cẩn Nghiêm trở lại quân đội.” Chung Thủy Linh nói thật.
Ông cụ Tô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nhìn Chung Thủy Linh rồi hỏi: “Ngày đó các con cãi nhau cũng là có liên quan đến chuyện này à?”
“Cũng tính là như vậy, ngày hôm đó con nhìn thấy Trương Tân Thành thì phản ứng có chút quá khích, khiến cho Cẩn Nghiêm nghi ngờ con có chuyện gì đó giấu giếm anh ấy, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không nói, vì thế chúng con có sự bất đồng.”
Ông cụ Tô trầm mặc, biểu cảm căng thẳng, hình như là đang nghĩ cái gì đó.
Mặc dù là ngày hôm đó Trương Tân Thành không nói thẳng ở trước mặt của Cẩn Nghiêm, nhưng mà lúc rời đi thì ông ta nhắc đến chị cả, cô cũng không chắc chắn được Cẩn Nghiêm có nghi ngờ cái gì hay không. Sau đó anh cũng không còn nhắc đến nữa, cô cũng không có khả năng hỏi tiếp, cho nên cô thật sự không biết anh có đang nghi ngờ hay không.
Ông cụ không nói gì, chỉ là im lặng lắng nghe, lông mày nhíu chặt từ lúc bắt đầu vẫn chưa buông lỏng.
Chung Thủy Linh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ yên tĩnh ngồi ở một bên.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc ông cụ cũng mở miệng nói: “Thủy Linh, mặc kệ Cẩn Nghiêm có bất kỳ suy đoán gì, chỉ cần thằng bé không hỏi thì con cứ xem như là mình không biết cái gì đi.”
Chung Thủy Linh gật đầu, thật ra thì trong lòng của cô đang suy nghĩ như vậy, cho dù anh có hỏi thì cô cũng sẽ xem như là mình không biết cái gì.
Ông cụ Tô cũng không nói thêm cái gì nữa, nhìn Chung Thủy Linh một chút rồi nói: “Được rồi, tối hôm nay cứ ở nhà đi, để ba kêu dì dọn dẹp lại phòng của Cẩn Nghiêm, tối nay con cứ ở đó.”
Lúc đầu Chung Thủy Linh muốn từ chối, nhưng mà ông cụ đã lên tiếng nói, cô cũng không nói thêm gì nữa, gật gật đầu rồi nói: “Dạ, vậy con đi lên trước đây.”
Ông cụ Tô gật gật đầu nhìn cô, thấy cô xoay người muốn đi nhưng lại không cầm tài liệu để ở trên bàn, nhắc nhở cô: “Thủy Linh, con quên đồ này.”
Chung Thủy Linh quay đầu lại nhìn thấy túi tài liệu ở trong tay của ông cụ, không tiếp tục từ chối nữa, đưa tay nhận lấy, chỉ là lúc chuẩn bị đi khỏi thì nghĩ đến cái gì đó, lại nhìn ông cụ mà nói: “Ba à, ba nói thử xem sau này con gặp ba thì nên xưng hô là cái gì đây?” Lúc trước chưa vạch trần mọi chuyện thì cô cứ gọi ông là ba giống như Cẩn Nghiêm, nhưng mà bây giờ đã nói với nhau rồi, hình như cảm thấy gọi như thế này có chút không quá phù hợp.
Ông cụ Tô bị cô hỏi như thế, ông cũng hơi ngây ra một lúc, nhưng mà lập tức kịp phản ứng lại, cười cười nói: “Cứ gọi như là Cẩn Nghiêm thôi.”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh gật gật đầu, cười cười với ông rồi nói: “Vậy ba nghỉ ngơi sớm một chút đi, con đi lên trước đây.”
Ông cụ cười rồi không nói gì thêm.
Đi ra từ trong phòng của ông cụ Tô, Tô Mỹ Dung ở bên ngoài còn đang ở trong phòng khách, thấy cô đi ra từ phòng làm việc, Tô Mỹ Dung đứng dậy nhìn cô rồi nói: “Nói chuyện xong rồi hả?”
Chung Thủy Linh gật gật đầu, vẫn đưa tài liệu ở trong tay lên cho chị, nói: “Vẫn không thể tránh thoát được.”
Thấy thế, Tô Mỹ Dung lập tức hiểu ở trong túi tài liệu đang chứa đựng cái gì, hơi xúc động nói: “Ba vì Cẩn Nghiêm mà suy nghĩ thật nhiều.”
Nếu người bình thường không biết thì sẽ tưởng rằng Tô Mỹ Dung đây là đang ghen ghét, nhưng mà biết tình huống thật sự thì sẽ hiểu rõ chị đang cảm ơn ba đã làm hết tất cả vì chị.
Cố ý giả vờ như là không biết, Chung Thủy Linh cười trêu chọc chị: “Chị cả, lời này của chị không phải là đang trách ba bất công đó chứ.”
Thấy cô hiểu lầm, Tô Mỹ Dung vội vàng phản ứng, lắc đầu với cô rồi nói: “Không có không có, chị không có ý này đâu, em đừng có hiểu lầm.”
Thấy dáng vẻ khẩn trương của chị, Chung Thủy Linh cười ôm nhẹ vai của chị rồi nói: “Em chỉ đùa giỡn với chị thôi, xem chị căng thẳng kia kìa.”
Thấy cô nói như vậy, lúc này Tô Mỹ Dung mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô rồi nói: “Thủy Linh, sau này em và Cẩn Nghiêm nhất định phải hiếu thuận với ba đó.”
Chung Thủy Linh mỉm cười nhìn chị rồi nói: “Nào chỉ là ba, chị cả cũng vậy nữa. Nói chị là chị cả của Cẩn Nghiêm, nhưng mà chị lớn tuổi hơn Cẩn Nghiêm nhiều như vậy, chị quả thật xem Cẩn Nghiêm như con trai mình mà nuôi dưỡng.”
Tô Mỹ Dung cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô.