Ngô An Kỳ đã sớm nghĩ đến một ngày này, sau khi gặp nhau với Lý Cảnh Thịnh một lần nữa, cô ta vẫn luôn nghĩ có thể đến chào hỏi người trong nhà của anh ta sớm một chút. Sau khi gặp mặt xong có thể nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa cô ta và Lý Cảnh Thịnh, sẽ không đến mức giống như trước đó, nói đến một nửa đã bị người khác ngăn cản tách ra.
Nghĩ như vậy, Ngô An Kỳ ưu nhã kéo cánh tay của Lý Cảnh Thịnh bước vào, lúc vào đến phòng khách, cô ta bỗng liền nhìn thấy Chung Thủy Linh ngồi ở bên kia, bỗng nhiên cứng đờ, ý cười khóe miệng liền trở nên lúng túng. Cô ta không rõ tại sao Chung Thủy Linh lại ở đây, ngoài ra còn có người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.
Ngoại trừ Ngô An Kỳ, người bất ngờ y như vậy vẫn còn có Lý Cảnh Thịnh ở bên cạnh cô ta. Anh ta có làm như thế nào cũng không ngờ Chung Thủy Linh lại ở đây, trong lúc nhất thời cũng có chút sửng sốt, nụ cười nhạt trên mặt lúc này đều trở thành nghi ngờ, hoặc bởi vì quá mức bất ngờ cho nên nhịn không được mà hỏi: “Cô, sao cô lại ở đây?”
Sau khi Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ bước vào từ bên ngoài, cảm xúc khẩn trương ban nãy của Chung Thủy Linh đến lúc này đều dần dần thả lỏng, trên môi ngậm lấy nụ cười thản nhiên, cô đứng dậy từ trên ghế salon, nhìn Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ rồi nói: “Giám đốc Lý, tổng giám Ngô, sao chúng ta lại gặp nhau trùng hợp như vậy.”
Ngô An Kỳ hơi giật mình nhìn cô, trong lúc nhất thời cũng không nói gì, một hồi lâu vẫn không kịp phản ứng, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Chung Thủy Linh lại xuất hiện ở đây vào lúc này.Tô Mỹ Dung ở bên kia thấy như vậy hơi nhíu mày, đứng dậy nói với Chung Thủy Linh: “Em có quen biết với bọn người Cảnh Thịnh à?”
Khóe miệng Chung Thủy Linh kéo ra một độ cong như có như không, nhìn Tô Mỹ Dung nói: “Trước kia em là tổng giám thiết kế của “May mặc Lý thị”, đương nhiên là em biết giám đốc Lý.” Nói xong hai mắt cũng cố ý nhìn sang Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ.
Ngô An Kỳ mím môi thật chặt, hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Chung Thủy Linh, bàn tay âm thầm nắm thật chặt, cô ta có loại dự cảm không hề tốt đẹp chút nào, luôn cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay nhất định sẽ bị Chung Thủy Linh làm hỏng.
Nghe Chung Thủy Linh nói trước đó cô làm việc trong công ty “May mặc Lý thị”, Tô Mỹ Dung có chút bất ngờ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn cô nói: “Cho nên em chính là Shirley kia?” Chị ấy đã từng nghe ông Lý nhắc đến cô, nghe giọng điệu của ông Lý, dường như có ý rất thưởng thức cô. Chỉ là bởi vì lĩnh vực tiếp xúc khác biệt nên chị ấy vẫn luôn bên phía công ty của nhà họ Tô, luôn luôn không có quá nhiều tiếp xúc với người phía bên đó, cho nên dù có nghe qua cũng chưa từng nhìn thấy.
Chung Thủy Linh mỉm cười yếu ớt, gật đầu nói: “Vâng, người trong giới luôn gọi em là Shirley.”
“Hóa ra em chính là Shirley à.” Tô Mỹ Như kinh ngạc nhìn Chung Thủy Linh, có chút kích động nói: “Chị đã sớm muốn quen biết với em, rất nhiều quần áo của chị đều là cho em thiết kế, mà chị lại cực kỳ thích bộ sưu tập mùa xuân năm ngoái của em.”
Chung Thủy Linh mỉm cười nhìn Tô Mỹ Như, nói: “Bộ sưu tập đó cũng là bộ sưu tập mà em thấy hài lòng nhất.”
Mặc dù cô nói trong cái vòng tròn này rất hỗn loạn, nhưng lại rất ít lộ diện, cơ hồ không hề tham gia bất kỳ hoạt động thương nghiệp nào, cho dù là đi xem tú cũng đều lấy danh nghĩa của Chung Thủy Linh mà đi, bởi vì phòng ngừa những phiền phức không cần thiết. Lúc trước, công ty cũng đã có suy nghĩ muốn tuyên truyền cho cô, nhưng cô lại không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp từ chối, vì thế lúc trước Lý Cảnh Thịnh còn vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với cô. Nhưng cô không muốn phơi bày bản thân dưới ánh đèn sân khấu, càng không muốn người khác như rình mồi mà soi mói tin tức liên quan đến gia đình của cô, liên lụy đến người trong nhà của cô.
Nhìn bộ dáng Chung Thủy Linh được bọn họ vây quanh vừa cười vừa nói, Ngô An Kỳ đứng ở một bên cảm thấy rất không cam tâm, kéo nhẹ tay của Lý Cảnh Thịnh đẩy đẩy anh ta, nhỏ giọng nói: “Lý Cảnh Thịnh, anh còn chưa giúp em giới thiệu với mọi người nữa đó.”Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng vừa vặn có thể để tất cả mọi người ở đây nghe được.
Tô Mỹ Mân đứng ở một bên cười hòa giải nói: “Mọi người đừng chỉ vây quanh Thủy Linh, hôm nay không chỉ có một mình Cẩn Nghiêm dẫn bạn gái về, Cảnh Thịnh của chúng ta cũng dẫn bạn gái về nữa nè.” Nói xong lại nhìn qua phía Lý Cảnh Thịnh: “Cảnh Thịnh giới thiệu bạn gái với mọi người đi.”
Lý Cảnh Thịnh Lại giống như không nghe thấy câu nói ở phía sau, cứ nhìn về phía Tô Mỹ Mân hỏi: “Dì nhỏ, dì dì nói Chung Thủy Linh là ai?”
Không chờ Tô Mỹ Mân mở miệng, Tô Cẩn Nghiêm vốn vẫn ngồi yên ở một bên đã đứng dậy, nhìn về phía Lý Cảnh Thịnh mà nói: “Thủy Linh Chính là bạn gái của cậu, chính xác mà nói thì chính là vợ chưa cưới của cậu, báo cáo kết hôn cậu cũng đã gửi rồi, không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì qua vài ngày nữa cậu sẽ dẫn Thủy Linh đi lãnh giấy hôn thú.” Vừa Nói, Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng ôm lấy eo của Chung Thủy Linh, nhìn cô một cái rồi lại nhìn Lý Cảnh Thịnh, nói: “Cảnh Thịnh, mặc dù Thủy Linh là đồng nghiệp trước kia của con, thậm chí cũng không có cơ hội gặp nhau nhiều, có điều sau khi kết hôn rồi thì đến lúc đó có lẽ con cũng phải thay đổi mà gọi Thủy Linh một tiếng mợ.”
Mắt Ngô An Kỳ trừng thật lớn, nhìn giống như là muốn trừng rớt con mắt ra bên ngoài, cô ta cứ đứng đó nhìn Tô Cẩn Nghiêm mà không nói nói một câu, cô ta còn nhớ lúc chiều ở trong cửa hàng khăn lụa, lúc ấy hình như cô ta đã nói cái gì đó không nên nói rồi!
Mắt Tô Cẩn Nghiêm nhìn về phía Ngô An Kỳ, khóe miệng khẽ nhếch giống như cười mà không phải cười mở miệng nói: “Lúc chiều tôi đã gặp mặt cô Ngô rồi, nhưng mà hình như lúc ấy cô Ngô có chút hiểu lầm thì phải.”
Ngô An Kỳ hoàn toàn cảm thấy được có loại cảm giác sụp đổ, ngại ngùng nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm ngay cả một chữ cũng không nói được.
Lúc nãy ở trung tâm thương mại cô ta nhìn thấy trên người Tô Cẩn Nghiêm cũng chỉ là một bộ quần áo, là áo thun và áo khoác bình thường, trên người không có một chỗ nào được gọi là có thương hiệu, thêm vào việc nhìn anh trông có vẻ vạm vỡ với làn da lại đen, cô ta liền nhận định anh không phải là con của một gia đình giàu có. Bởi vì trước đó năm lần bảy lượt bị Chung Thủy Linh làm cho nhục nhã, cô ta lập tức muốn ra oai với cô, cố ý nói bạn trai của cô giống như một nhân viên bảo vệ. Nhưng mà bây giờ có ai nói cho cô biết tại sao lại thành như thế này không, người đàn ông từ trên xuống dưới không có một thứ gì có thương hiệu, làn da ngăm đen này lại là Tô Cẩn Nghiêm, đứa con trai nhỏ nhất của nhà họ Tô. Mà chuyện quan trọng nhất là anh vậy mà lại là cậu của Lý Cảnh Thịnh, chuyện khiến cô ta càng không thể tiếp nhận hơn nữa là tại sao lại là bạn trai của Chung Thủy Linh!
Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói như vậy, Tô Mỹ Dung đứng ở một bên mới quay sang hỏi: “Mọi người đã gặp nhau trước đó rồi?”
Tô Mỹ Dung quả thật đã cảm thấy sao hôm nay lại hỗn loạn như vậy, hình như chuyện cũng không giống như trước đó chị ta suy nghĩ, mỗi người trong bọn họ hình như đều đã quen biết trước rồi.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn chị cả của anh một chút, cười cười gật đầu nói: “Vào lúc chiều nay đã gặp được cô Ngô trong cửa hàng mà Thủy Linh mua quà cho mọi người, vì thế giữa bọn em đã có chút chuyện ầm ĩ không vui vẻ gì.” Nói nói, mắt Tô Cẩn Nghiêm lại nhìn về phía Ngô An Kỳ.