Giơ tay che trước mặt mình một lúc lâu, lúc này Chung Thủy Linh mới dần dần quen thuộc với ánh sáng, quay đầu nhìn bên cạnh mình, đâu còn bóng hình của Tô Cẩn Nghiêm, ngay cả bên giường mà anh ngủ cũng đã lạnh buốt từ lâu.
Trở mình thức dậy, vì vừa mới tỉnh ngủ mà cả người cứ mơ mơ màng màng ngồi trên giường.
Ngồi im như vậy một lúc lâu, há miệng ngáp một cái, lúc này Chung Thủy Linh mới dần dần tỉnh táo lại, giơ tay xoa bóp chiếc cổ vì ngủ mà hơi đau nhức, sau đó mới đứng dậy khỏi giường đi đến nhà vệ sinh phía bên kia, định bụng rửa mặt xong rồi gửi bản thảo thiết kế đã làm xong vào tối qua cho bên khách hàng xác nhận, nếu như không có vấn đề thì có thể gửi luôn cho Linda và Tiểu Đào để bọn họ sắp xếp theo dõi.
Rửa mặt xong rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Chung Thủy Linh lập tức đi đến trước bàn làm việc, vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy một tờ giấy ghi chú đặt ở trên bàn, chữ trên đó rõ ràng là do Tô Cẩn Nghiêm viết để lại cho cô.
‘Sau khi ngủ dậy phải nhớ đi mua đồ ăn sáng, tiểu long bao của tiệm bánh bao dưới tầng cũng ngon lắm, buổi trưa anh sẽ mang cơm cho em, chờ anh về.’
Chỉ đơn giản hai câu lại khiến Chung Thủy Linh không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng kẹp tờ giấy ghi chú kia vào tập vẽ phác thảo của mình, khóe miệng không kìm được đong đầy ý cười vui vẻ.
Sau khi gửi bản thảo thiết kế xong, Chung Thủy Linh vốn dĩ còn muốn chờ đến giữa trưa giải quyết kết hợp bữa sáng và bữa trưa luôn, lại nhớ đến tờ giấy ghi chú buổi sáng anh đặc biệt để lại cho mình, nghĩ một lát rồi nghe lời đi xuống dưới tầng mua tiểu long bao của tiệm bánh bao bên dưới.
Trong lúc Chung Thủy Linh ngồi chờ lấy tiểu long bao đã gọi, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Tường Tường gọi đến.
Thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Chung Thủy Linh nhìn chằm chằm một lúc lâu, đến lúc người bên kia điện thoại gần như đã hết sạch kiên nhẫn chuẩn bị cúp máy, lúc này cô mới từ tốn không nhanh không chậm nhận điện thoại: “Alo, Tiểu Mỹ.”
“Chào cô, nhà thiết kế Chung.” Trợ lý Tiểu Mỹ của Trương Tường Tường khách khí hỏi thăm.
“Chào cô, Tiểu Mỹ.” Gần như có thể đoán được mục đích cô ta gọi cuộc điện thoại này, Chung Thủy Linh nói thẳng với Tiểu Mỹ ở bên kia điện thoại: “Cô nói với chị Tường một tiếng giúp tôi, bên này tôi còn có việc thật sự không đi được, xem có thể cho đồng nghiệp Linda của công ty chúng tôi thay tôi đứng ra bàn chuyện hợp tác với đạo diễn Phùng hay không?”
“Như vậy à...” Nghe thấy lời này, Tiểu Mỹ bên kia điện thoại thoáng nhìn về phía Trương Tường Tường, thấy Trương Tường Tường liếc mắt ra hiệu với mình, lập tức hiểu ý rồi nói với Chung Thủy Linh bên này điện thoại di động: “Nhà thiết kế Chung, cô cũng đừng trách tôi lắm miệng, vốn là đạo diễn Phùng nể mặt chị Tường mới đồng ý hợp tác với studio các cô, cô phải biết, loại chuyện thế này các studio khác trong ngành muốn tranh muốn cướp mà cũng không được đâu, sao đến lượt cô thì cô lại không quan tâm chút nào như vậy chứ?” Nói như vậy xong, lại quay người nhìn về phía Trương Tường Tường, thấy cô ta không nói gì thêm cũng không có biểu cảm gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm chắc chắn vừa rồi mình nói như vậy không sai.
Nghe thấy cô ta nói như vậy, Chung Thủy Linh bên này điện thoại mỉm cười nói: “Tiểu Mỹ, tôi hiểu rõ ý của cô, nhưng bây giờ tôi thật sự không thể phân thân, tôi biết đạo diễn Phùng nể mặt chị Tường nên mới đồng ý cho tôi cơ hội thử xem, nhưng nếu đã không đúng lúc như thế này, tôi không đến kịp mà ông ta lại cảm thấy tôi không đích thân bàn chuyện hợp tác với bọn họ là không đủ thành ý, vậy tôi cũng không còn cách nào khác, đến lúc đó ông ta không bằng lòng cho tôi cơ hội này, tôi cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Cho rằng Trương Tường Tường đang cố ý tìm cơ hội tiếp cận mình, Chung Thủy Linh cũng không muốn tiếp tục hợp tác với cô ta nữa, thật ra cũng không hẳn là không muốn hợp tác cùng cô ta, chỉ là không muốn bản thân giao thiệp quá nhiều với cô ta, tránh cho đến lúc nào đó bị cô ta lợi dụng gây ra chuyện gì bất lợi với Cẩn Nghiêm.
Không nói đến mục đích thực sự cô ta tiếp cận mình là gì, nhưng ít nhất trước tiên cô cần ngăn chặn tất cả khả năng, đây là điều duy nhất mà cô có thể làm cho Cẩn Nghiêm lúc này.
Thấy cô nói như vậy, Trương Tường Tường bên kia điện thoại cau mày tỏ vẻ không vui.
Tiểu Mỹ liếc nhìn cô ta, nghiêm túc nói vào điện thoại di động: “Nhà thiết kế Chung, cô nói lời này là không mong muốn nhận cơ hội này sao? Cô cũng đừng quên, đây chính là do chị Tường chúng tôi tranh thủ mới có được, cho dù cô không để ý đến đạo diễn Phùng, ít nhất cũng phải nể mặt chị Tường chúng tôi chứ, nếu không cô bảo chị Tường phải để mặt mũi của mình ở đâu giờ!”
Nghe vậy, khóe miệng của Chung Thủy Linh bên này khẽ xụ xuống, trên khuôn mặt không còn một chút vui vẻ nào, nói với bên kia điện thoại di động: “Tiểu Mỹ, nói như vậy cũng không có ý nghĩa gì, tôi biết, chị Tường liên hệ mối này cho tôi là tình cảm mà không liên hệ cũng là chuyện thường, quả thật trong lòng tôi rất cảm kích, nhất là khi studio của tôi vừa mới hoạt động, tôi vô cùng cần cơ hội này, nhưng bây giờ tôi ở bên này thật sự không đi được. Nếu như bắt buộc phải là tôi đi bàn chuyện làm ăn này, vậy lần này tôi cũng hết cách rồi, vì thế nếu có khiến cho chị Tường không vui hay là trong lòng có bất kỳ ý kiến gì với tôi, vậy tôi ở đây xin lỗi chị Tường, còn mong cô chuyển lời giúp tôi.”
“Nếu nhà thiết kế Chung đã nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, cứ như vậy đi.” Nói xong, Tiểu Mỹ bên kia điện thoại cúp máy.
Chung Thủy Linh bên này cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không coi chuyện này là chuyện to tát gì, chờ đến khi bà chủ bưng tiểu long bao và bánh quẩy lên, tâm trạng cũng dần dần tốt hơn.
Mà phía bên kia, Tiểu Mỹ cúp điện thoại xong vẫn luôn nhìn Trương Tường Tường ngồi bên cạnh, vừa rồi khi cô ta trò chuyện với Chung Thủy Linh đã mở loa ngoài, Trương Tường Tường cũng nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện giữa bọn họ, vốn cũng không cần Tiểu Mỹ kể lại.
Thấy cô ta lạnh mặt hồi lâu không nói lời nào, Tiểu Mỹ hơi sợ sệt hỏi: “Chị, chị Tường, tiếp theo nên làm gì?”
Trương Tường Tường liếc nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Thấy cô ta nói như vậy, Tiểu Mỹ cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu rồi vội vàng đi ra khỏi văn phòng.
Trong văn phòng, lúc này Trương Tường Tường mới đột nhiên hiểu ra, có phải Chung Thủy Linh đang nghi ngờ hay không, vì thế mới cố ý từ chối không chịu ra mặt.
Cô ta nhớ lại lúc trước Giang Lương nói với mình rằng Chung Thủy Linh cũng không đơn giản như cô ta nghĩ, còn nhắc nhở mình đừng làm quá lộ liễu, nhưng cô ta lại không hề quan tâm, dưới cái nhìn của cô ta Chung Thủy Linh thật sự không thể so sánh với những nghệ sĩ mà mình từng gặp trong giới. Vì vậy trong bữa tiệc lần trước, cô ta mới có thể không hề e sợ bại lộ thân phận của mình mà kéo Trương Tân Thành đi vào, thứ nhất coi như là cảnh cáo ba mình, thứ hai cũng muốn tạo ra áp lực nhất định cho Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm ở bên trên.