Đột nhiên Tô Mỹ Dung lại không có khẩu vị gì, trong lòng có một loại lo lắng không hiểu được.
Thấy chị bỏ đũa xuống, Lý Thành Sơn buồn cười hỏi: “Cũng bởi vì như thế này mà ngay cả cơm cũng không chịu ăn hả?”
Tô Mỹ Dung cười lắc đầu, suy nghĩ rồi nói: “Thật ra thì cũng không có gì đâu, người trẻ tuổi ấy mà, ai mà không có vài đoạn tình cảm không thành thục không hiểu chuyện.”
Ngược lại chị cũng không phải để ý đến vài đoạn tình cảm trước kia khi mà Chung Thủy Linh chưa gặp Cẩn Nghiêm, ở cái tuổi này nói chuyện yêu đương gì đó thì quá là bình thường, cũng không cảm thấy bất ngờ gì. Điều làm cho chị quan tâm chính là cô là bạn gái cũ của Cảnh Thịnh, đây là chuyện mà chị không nghĩ đến.
Nhưng nghiêm túc mà nói thì cho dù trước đó cô là bạn gái cũ của ai, đã từng hẹn hò với ai, tất cả những chuyện này đều là chuyện của quá khứ, bây giờ cô với Cẩn Nghiêm sống rất hạnh phúc với nhau. Hơn nữa lần này chị đưa ra đề nghị muốn để cô đi đến thành phố của Cẩn Nghiêm, cô cũng không nói hai lời liền đồng ý ngay lập tức, nguyện ý từ bỏ mọi thứ của mình ở đây mà đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ khác để sinh sống, sự can đảm và sự sẵn hàng hi sinh vì tinh thần và hành động của Cẩn Nghiêm ít nhất có thể nói rõ cô thật lòng yêu Cẩn Nghiêm, nên mới có thể làm đến mức độ như thế.
Vừa nghĩ như vậy, lo lắng ở trong lòng của Tô Mỹ Dung cũng chậm rãi tiêu tán đi, có chuyện hoặc là có lúc nào đó cũng không nên so sánh với quá khứ. Dù sao thì quá khứ cũng mãi mãi chỉ là quá khứ, có rối rắm bao nhiêu đi nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nghe câu nói như vậy, Lý Thành Sơn ở bên cạnh giả vờ vô ý nói: “Cũng chỉ sợ em ấy gả cho Cẩn Nghiêm là có mục đích gì đó.” Giọng nói cũng không lớn, giống như là có một loại cảm giác đang thì thầm. Nhưng mà lúc này trong văn phòng cũng chỉ có ông ta và Tô Mỹ Dung, Tô Mỹ Dung muốn không nghe được thì cũng rất khó.
Nghe thấy ông ta nói như vậy, Tô Mỹ Dung ngây ra một lúc, có chút nghi ngờ mà nhìn chồng của mình rồi hỏi: “Mục đích à? Có thể là mục đích gì được chứ?”
Chị nghĩ không ra được cô sẽ có mục đích gì, có lẽ cũng chỉ là trùng hợp thôi. Lúc trước cô với Cảnh Thịnh hẹn hò với nhau, bây giờ đúng lúc cô với Cẩn Nghiêm ở bên nhau, cũng chỉ có thế mà thôi, không có cái gì không thể cả.
Nghĩ như vậy, Tô Mỹ Dung nhìn chồng của mình, hơi nghi ngờ mà nói: “Thành Sơn, anh đừng dùng ánh mắt quan sát trên thương trường của mình mà nhìn người trong nhà!” Thật ra thì chị cũng không thích đánh giá người khác ở sau lưng của họ như thế này, nhưng mà hình như ômg ta rất muốn làm như vậy.
Lý Thành Sơn cười cười nhìn chị rồi nói: “Không phải, em đừng có nghĩ anh nhỏ mọn như vậy, mà anh chỉ là nghe trong công ty có ít người đang suy đoán Chung Thủy Linh làm như vậy sẽ không phải là muốn trả thù Cảnh Thịnh đó chứ.”
“Tuyệt đối không phải đâu!” Tô Mỹ Dung không thèm suy nghĩ mà nói thẳng: “Mấy ngày nay em tiếp xúc với con bé, Thủy Linh tuyệt đối không phải là người như thế.” Mặc dù bọn họ tiếp xúc với nhau cũng không coi là nhiều, nhưng mà chị cũng có thể cảm giác được Chung Thủy Linh không phải là loại người có mưu kế như thế, so sánh với Ngô An Kỳ thì còn đơn giản hơn rất nhiều.
“Tô Mỹ Dung, em suy nghĩ kỹ một chút xem, cho dù Chung Thủy Linh bị Cảnh Thịnh bỏ rơi, trước đó em ấy cũng đã hẹn hò với Cảnh Thịnh ba năm, em cảm thấy là em ấy thật sự có thể buông xuống đoạn tình cảm khi trước nhanh như vậy để bắt đầu một đoạn tình cảm mới với Cẩn Nghiêm hả?”
Tô Mỹ Dung đã hoàn toàn không muốn ăn, trực tiếp để đũa xuống, dựa người trên ghế da xoay của mình, nhìn Lý Thành Sơn rồi nói: “Thành Sơn, anh đừng có nghĩ người khác xấu như vậy.”
Lý Thành Sơn cười lắc đầu nói: “Mỹ Dung, là do em đã nghĩ người khác quá đơn giản.”
Tô Mỹ Dung cũng không đồng ý quan điểm của ông ta, phản bác nói: “Không phải tất cả mọi người đều phức tạp như vậy!”
“Ok không nói những chuyện này nữa, em có ý kiến của em, anh cũng giữ lại suy nghĩ của chính anh, hai chúng ta cũng đừng bởi vì chuyện này mà gây gổ với nhau không thoải mái.” Lúc Lý Thành Sơn nói những chuyện này thì trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Tô Mỹ Dung lại thoải mái không nổi, mặc dù là chị nói như vậy nhưng mà chị cũng không thể không thừa nhận mấy suy nghĩ đó của Lý Thành Sơn không phải là không có đạo lý, chỉ là chị không đồng ý suy nghĩ Chung Thủy Linh là người như vậy.
“Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này nữa, nhanh chóng ăn cơm đi.” Lý Thành Sơn nói xong, đưa tay lên nhìn đồng hồ ở trên tay một chút, nói: “Được rồi, chiều nay anh còn có một cuộc họp nữa, anh đi trước đây.”
Tô Mỹ Dung gật gật đầu, lúc này tâm trạng cảm thấy hơi phức tạp.
Trước khi đi, Lý Thành Sơn liếc nhìn chị một cái, căn dặn nói: “Nhớ là phải ăn xong đó nha, không cho phép để thừa lại!”
Nghe vậy, Tô Mỹ Dung cười cười với ông ta, gật đầu rồi nói: “Đi đi, em biết rồi, anh đi nhanh đi.”
Lúc này Lý Thành Sơn mới gật đầu, không nói gì thêm nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc của chị.
Đợi đến lúc Lý Thành Sơn đi ra, Tô Mỹ Dung thở dài nhìn hộp cơm trên bàn ăn, lúc này một chút khẩu vị cũng không có.
Một bên khác, Chung Thủy Linh đang trên đường trở về công ty, trong đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện của người phụ nữ kia với Lý Thành Sơn, cô cũng không biết nên nói là mình may mắn hay là cái gì khác, cứ luôn có thể gặp được chuyện như thế này. Nếu như là người ngoài thì cô còn có thể trực tiếp xem chuyện này như là một đề tài để bàn tán với nhau sau bữa ăn, nhưng mà là người trong nhà, cô thật sự có một loại tâm trạng không nói nên lời. Nói cũng không được mà không nói cũng không được, rối rắm làm cô thấy đau đầu.
Nhẹ nhàng thở một hơi, đưa tay gõ gõ vào đầu của mình, Chung Thủy Linh cũng không để ý phía trước, đột nhiên vừa mới không chú ý thì trực tiếp đụng phải một người đang đi nhanh từ phía đối diện. Người thì không có việc gì, có điều là cú va chạm này đã làm đồ vật ở trong tay của người kia rơi xuống đất.
Mặc kệ là cô không thấy người ta hay là do người ta đi quá gấp quá nhanh, Chung Thủy Linh nói xin lỗi theo bản năng: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không chú ý nhìn đường.”
“Đây là đồ mà tôi muốn mang đến cho khách ở bên ngoài, cô nói vài câu xin lỗi thì có tác dụng gì!” Người kia gấp gáp, giọng nói có chút lớn.
Chỉ là giọng nói kia làm cho Chung Thủy Linh cảm thấy cực kỳ quen tai, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta, mới chú ý đến người lúc nãy mình đụng vào cũng không phải là ai khác mà chính là Lâm Linh mình vừa mới gặp được vào hai ngày trước.
Lâm Linh sốt ruột nhìn thức ăn bị rơi xuống đất, vội vàng nhặt đồ lên, nhưng lúc nhìn đến nước đang chảy ra từ trong túi và một số thứ bị vỡ, cả người liền ngây dại, ngẩng đầu lên muốn mắng to người vừa mới đụng vào mình: “Cô đi đường cũng không..."
Lúc thấy người đứng ở phía trước là Chung Thủy Linh, cả người liền ngơ ngẩn. Lúc nãy gấp gáp muốn nhanh chóng đưa thức ăn ra bên ngoài, đụng vào người khác cũng không lo lắng nhìn người đối diện là ai, sốt ruột nhìn đồ vật lát nữa mình phải đưa đi, lúc này mới nhìn rõ ra là cô.
Chung Thủy Linh cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ đến là mình lại gặp được Lâm Linh ở đây, nhìn đồ vật ở trong tay của cô ta, mở miệng nói: “Là do tôi không nhìn đường, tôi sẽ bồi thường những thứ này theo giá tiền cho cô.”
“Đương nhiên là cô phải bồi thường rồi, những thứ này cũng không phải là đồ của tôi.” Lúc Lâm Linh nói mấy lời này thì giọng nói lại cứng ngắt.