Nói với Chung Thủy Linh ở phía bên đây: “Chờ anh trở về.”
Chung Thủy Linh cười, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là phải chờ anh rồi, em đi đến đó vốn dĩ là vì anh mà.”
Hai mắt của Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Thủy Linh, lúc này anh rất rất muốn ôm em một cái!”
Chung Thủy Linh nở nụ cười dịu dàng, nhìn anh trong màn hình. Thật ra thì cô cũng giống như vậy, nếu như có thể thì cô cũng muốn dựa ở trong ngực của anh nhiều một chút, dù không thể làm gì, chỉ im lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh thì cũng tốt rồi.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh nhìn anh trong màn hình rồi nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, trông anh có vẻ rất mệt mỏi đó!” Quả thật là anh rất mệt mỏi, lúc này tất cả sự mệt mỏi đều viết hết lên trên mặt.
Tô Cẩn Nghiêm khẽ thở dài một cái rồi nói: “Thật sự rất muốn ngày mai có thể trở về.”
Lần này mang theo bộ đội trở về, căn bản cũng không cho mọi người cơ hội nghỉ ngơi mà trực tiếp mang theo cả đội đi huấn luyện, trong vòng một tuần lễ, còn hai ba ngày nữa mới có thể kết thúc được. Mặc dù là nói hai ngày nay anh cơ bản cũng không tham gia vào huấn luyện, nhưng mà anh cũng đã tốn sức không ít với hạng mục huấn luyện và hạng mục đánh giá kế hoạch, cùng ở chung với bọn họ, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không dám mở lên. Tối ngày hôm nay thật sự nhớ cô nhóc này, cho nên sau khi trở về chỗ ở thì mới mở điện thoại ra.
Quả nhiên là cô nhóc này cũng không khác gì so với mình, vừa mở điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của cô, càng làm cho anh cảm thấy bất ngờ hơn chính là cô nhóc này lại còn đang ở trong phòng của anh, chụp một bức ảnh của mình rồi gửi qua cho anh, dáng vẻ bĩu môi đáng yêu đó của cô quả thật để cho anh có một loại xúc động muốn ôm chặt cô lại mà hung hăng hôn cô.
Nghe anh nói như vậy, Chung Thủy Linh cười nói: “Em cũng sẽ không chạy mất đâu, em sẽ chờ anh trở về mà, đến lúc đó anh muốn như thế nào thì em đều sẽ nghe lời của anh.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm cố ý nhướng nhướng mày rồi nói: “Cái gì cũng nghe theo anh hả?”
Thấy bộ dạng anh đang cười xấu xa, dường như Chung Thủy Linh chỉ cần suy đoán một chút thì có để biết được anh đang có suy nghĩ xấu xa gì, vội vàng nói: “Không cho phép anh suy nghĩ mấy cái chuyện tùm lum đó của chúng ta.”
Tô Cẩn Nghiêm ở đầu dây bên kia buồn cười mà hỏi: “Anh còn chưa nói, sao em biết là anh đang suy nghĩ cái gì?”
Chung Thủy Linh kiêu ngạo lẩm bẩm, nhỏ giọng nói: “Em biết là anh đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì..."
Tô Cẩn Nghiêm cũng không cãi lại cô, cách điện thoại nói: “Được rồi, em cũng đi ngủ sớm đi, ngoài ra ngày mai một mình đến đây thì phải cẩn thận một chút đó. Trước tiên có thể ở lại nhà khách lần trước, chờ đến lúc anh trở về thì lại sắp xếp sao.”
Nghe anh dặn dò, trong lòng của Chung Thủy Linh cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ ở trước bàn đọc sách, giờ phút này tâm trạng của cô bình tĩnh lạ thường.
Không muốn làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của anh, Chung Thủy Linh cũng không nói cái gì nữa, sau khi nói chuyện với Tô Cẩn Nghiêm một hồi thì liền cúp điện thoại, lại dựa lưng vào cái ghế ở cạnh bàn làm việc, khóe miệng của Chung Thủy Linh mang theo nụ cười thản nhiên.
Sáng ngày hôm sau, Chung Thủy Linh đi xuống từ trên lầu. Ông cụ Tô đang ăn bữa sáng ở trong nhà, trên tay còn cầm theo tờ báo ngày hôm nay mà xem.
Chung Thủy Linh đi vào phòng ăn, gật gật đầu với ông cụ, gọi một tiếng: “Ba, chào buổi sáng.”
Ông cụ Tô cũng bỏ tờ báo ở trong tay xuống, liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu lại nói với dì Quế ở trong phòng bếp: “Dì Quế, mang bữa ăn sáng của mợ chủ đến đây.”
“Vâng, nghe rồi ạ!” Dì Quế nhô đầu ra lên tiếng từ trong phòng bếp, không bao lâu thì liền bưng sữa bò và bánh sandwich ở trong phòng bếp ra, để lên trước mặt của Chung Thủy Linh, cười nói: “Mợ chủ, bữa sáng của mợ đây.”
Chung Thủy Linh mỉm cười gật đầu với dì: “Cảm ơn dì Quế!"
Dì Quế cười cười, lại trở về phòng bếp tiếp tục bận bịu công việc của mình.
Chung Thủy Linh không nhìn thấy Tô Mỹ Dung, nhìn ông cụ rồi hỏi: “Chị cả đã đi ra ngoài rồi hả ba?”
Ông cụ Tô lại cầm lấy tờ báo ở trên bàn lên, vừa xem vừa nói: “Tối hôm qua Mỹ Dung đã trở về rồi.”
Nghe ông ấy nói như vậy, Chung Thủy Linh mới nhớ đến đúng là Tô Mỹ Dung không có ở bên đây, dù sao chị và Lý Thành Sơn đã kết hôn lâu như vậy rồi. Nhưng mà để cho cô cảm thấy bất ngờ, đó chính là cô cũng đã đến nhà họ lý mấy lần, nhưng mà cho dù người nhà có đầy đủ bao nhiêu thì hình như cũng không gặp Lý Thành Sơn.
Có điều là nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng mà Chung Thủy Linh cũng không hỏi nhiều, im lặng ăn bữa ăn sáng của mình, nghĩ đến đợi một lát nữa còn phải đi sớm một chút. Dù sao trưa hôm nay cũng phải đi rồi, nhưng mà tối ngày hôm qua lại không trở về, đến bây giờ vẫn còn chưa kịp sắp xếp quần áo của mình nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Chung Thủy Linh cũng không ở nhà họ Tô nữa, tìm dì Quế để xin một cái túi để xếp đồ tối ngày hôm qua mình đã thay, rồi sau đó liền rời đi.
Lái xe trở về chung cư của mình, Chung Thủy Linh dừng xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, trở về đang dọn dẹp đồ ở trong nhà thì nghe ở bên ngoài có người cầm chìa khóa mở cửa.
Đi ra từ trong phòng, lúc Chung Thủy Linh còn đang nghi ngờ sẽ là ai, cửa vừa mới mở ra thì nhìn thấy Dương Minh Lâm mang theo nguyên liệu nấu ăn và mớ rau tươi sống vừa mới được mua ở chợ đang bước vào từ bên ngoài.
“Bác sĩ Dương?” Chung Thủy Linh cảm thấy bất ngờ, không ngờ đến mẹ của mình lại đến sớm như vậy, hơn nữa trên tay còn mang theo nhiều đồ như thế.
Dương Minh Lâm nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng, để chìa khóa vào cái giỏ tre trên cái tủ đặt ở bên cạnh cửa, nhìn Chung Thủy Linh cười nói: “Hôm nay dậy sớm như vậy à? Mẹ còn tưởng rằng bây giờ con còn đang ngủ nữa đó.” Vào lúc bình thường thì cô nhóc này chưa ngủ đến chín mười giờ thì căn bản cũng không chịu dậy, bà còn tưởng rằng hôm nay cũng như vậy, còn nghĩ mình đến đây sớm một chút, đúng lúc làm bữa sáng cho cô.
Chung Thủy Linh đi lại phía bà, nhìn đồ vật ở trên tay của bà, vội vàng vươn tay ra nhận lấy, hơi nghi ngờ một chút mà hỏi: “Bác sĩ Dương, mẹ làm cái gì vậy mà mua nhiều đồ như thế? Không phải con đã nói với mẹ là chiều nay con đi rồi hay sao?” Cô nhớ rõ là hôm trước mình gọi điện thoại nói với bà rồi mà ta, chẳng lẽ là bà bận nên quên mất.
Dương Minh Lâm vừa thay giày vừa nói: “Chính là vì biết chiều hôm nay con phải đi cho nên muốn đến đây làm một bữa cơm cho con rồi lại đi.” Nói như vậy, Dương Minh Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, nhỏ giọng phàn nàn: “Người ta đều nói con gái gả đi như tát nước ra ngoài, lời nói này thật sự không hề sai chút nào.” Đưa tay nhéo nhéo cái mũi của Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh chun mũi một cái, hơi nũng nịu chu mỏ.
Nhận lấy nguyên liệu nấu ăn ở trong tay của cô một lần nữa, Dương Minh Lâm vừa cầm theo túi đồ, vừa đi vào trong phòng bếp, nói: “Vốn dĩ biết ngày hôm nay con sắp đi, ngày hôm qua tưởng là con sẽ trở về nhà một chuyến, không ngờ đến hôm qua đợi con cả một đêm cũng không nhìn thấy con về nhà.”
Chung Thủy Linh đi theo ở phía sau, nghe thấy mẹ mình nói như vậy, cô liền ngẩn cả người. Ngày hôm qua cô hoàn toàn không nghĩ đến sẽ về nhà một chuyến, càng không nghĩ đến mẹ của mình lại đang chờ mong mình trở về.
Bỏ tất cả những thứ ở trong tay vào bồn rửa chén, Dương Minh Lâm quay đầu nhìn con gái rồi nói: “Đã con không trở về, vậy thì mẹ liền đến. Đợi một lát nữa làm vài món ăn mà con thích, con ăn xong rồi hẵng đi.”