Chung Thủy Linh nhìn chằm chằm Trương Tường Tường, cô hơi khó hiểu tại sao cô ta lại nhiệt tình giới thiệu công việc cho cô như vậy, theo lý mà nói, giao tình của bọn họ vẫn chưa tốt đến mức độ đó mới phải.
Trương Tường Tường cũng nhìn cô, thấy cô nhìn mình như thế thì cười nói: “Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Chung Thủy Linh cũng không vòng vo, mà nói thẳng: “Tôi chỉ không hiểu, sao chị lại giúp tôi như vậy?”
Lúc trước khi xem mấy bản thảo thiết kế, cô ta không hề đưa ra yêu cầu gì đã ký hợp đồng một năm với cô ngay, hơn nữa điều kiện còn tốt đến mức làm cô cảm thấy có phải mình trúng số rồi không, rồi hôm nay cô ta lại giới thiệu với đạo điễn, để cô đảm nhiệm nhà thiết kế trang phục trong phim, mà trước đây cô chưa từng làm bất kỳ công việc nào trong lĩnh vực này, có thể nói cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả.
“Tôi cảm thấy cô là một nhân tài rất tốt, mà tôi thì không muốn bỏ sót nhân tài.” Trương Tường Tường nói với lẽ đương nhiên, như thể cô ta hoàn toàn không cần giải thích gì nhiều.
Lời giải thích này của cô ta không hề thuyết phục được Chung Thủy Linh, nhưng cô chỉ im lặng nhìn cô ta.
“Sao thế, cô không tin tôi à?” Trương Tường Tường mỉm cười nhìn cô.
Chung Thủy Linh thầm nghĩ, mặc kệ cô ta có nguyên nhân và mục đích gì, thì trước mắt cô vẫn rất cần công việc mà cô ta đã giới thiệu, nếu cô muốn mở studio và tồn tại trong giới này, thì nhất định phải có kinh nghiệm và thành tích về lĩnh vực này, như vậy sẽ dễ dàng hơn cho studio của cô trong tương lai.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh vội lắc đầu cười đáp: “Đâu có, tôi chỉ hơi lo sợ trước sự nhiệt tình của người khác thôi.”
Trương Tường Tường nghe vậy thì mỉm cười nói: “Nếu cô không có tài hoa và năng lực, thì cho dù cô giao tình tốt với tôi đi chăng nữa, chưa chắc gì tôi đã giúp cô.”
Chung Thủy Linh nghe vậy thì chỉ mỉm cười không nói gì.
Trương Tường Tường nhìn cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc nói: “Nên cô đừng có áp lực hay gánh nặng tâm lý gì hết, tôi coi trọng cô, tin cô là người có năng lực, nên mới giới thiệu công việc này cho cô, cô có thể đừng so sánh với việc lo sợ trước sự nhiệt tình của người khác được.”
“Vậy thì tôi phải cảm ơn chị Tường rồi.”
Chung Thủy Linh nhìn cô ta cười nói, rồi lấy bản thảo thiết kế trong túi xách của mình ra nói: “Đây là bản thảo thiết kế tôi đã vẽ trong hai ngày qua, cô xem thử có chỗ nào không thích hợp hoặc cần phải sửa đổi không?”
Nói xong, cô đưa bản thảo thiết kế trong tay cho Trương Tường Tường.
Trương Tường Tường nhận lấy, rồi quan sát kỹ lưỡng, nhưng cô chưa xem xong thì cửa văn phòng bỗng bị người khác mở ra.
Ngô An Kỳ từ bên ngoài xông vào, thậm chí không đợi Trương Tường Tường và Chung Thủy Linh ngồi ở bên trong phản ứng lại, đã nhanh chóng giới thiệu mình với Trương Tường Tường: “Chào chị Tường, tôi là Ngô An Kỳ, giám đốc phòng phát triển thị trường bên may mặc Lý Thị, hôm nay tới đây chủ yếu là muốn bàn chuyện hợp tác với chị Tường, lúc trước tôi đã gửi email tới văn phòng của chị, để bày tỏ hàm ý công ty chúng tôi muốn hợp tác với chị, không biết chị đã xem email đó chưa ạ?”
Sau khi Trương Tường Tường phản ứng lại, thì nhìn Ngô An Kỳ hơi nghi ngờ nói: “May mặc Lý Thị ư?”
“Đúng đúng đúng.”
Ngô An Kỳ vội bước lên phía trước đưa danh thiếp của mình, rồi nói: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Chung Thủy Linh chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, cô thật sự hơi khâm phục Ngô An Kỳ, ngay cả chuyện xông vào văn phòng cũng dám làm.
Trương Tường Tường nhận lấy tấm danh thiếp, cô ta liếc nhìn Ngô An Kỳ, rồi mới cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay mình.
Ngô An Kỳ vẫn luôn mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ nhiệt tình và tích cực.
Trương Tường Tường ngắm nghía tấm danh thiếp trong tay rồi nhìn Chung Thủy Linh nói: “Shirley, nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây cô từng làm việc trong may mặc Lý Thị đúng không?”
Chung Thủy Linh gật đầu, không hề phủ nhận mà nói: “Đúng vậy, quả thật trước đây tôi từng làm việc trong may mặc Lý Thị.”
Trong lúc nói, cô cũng liếc nhìn Ngô An Kỳ đang đứng trước mặt mình.
Ngô An Kỳ cũng không khách sáo, mà bước lên ôm cánh tay Chung Thủy Linh, rồi cười nói với Trương Tường Tường: “Đúng đúng đúng, trước đây chúng tôi còn là đồng nghiệp với nhau nữa.”
Chung Thủy Linh hơi chán ghét, muốn hất tay cô ta ra: “Ngô An Kỳ, cô buông tay tôi ra.”
Ngô An Kỳ ôm rất chặt, giống như không hề cảm nhận được sự cố gắng trên người Chung Thủy Linh, mà vẫn nhìn Trương Tường Tường cười nói: “Tôi và Shirley không chỉ là đồng nghiệp đơn giản thế đâu, mà bạn trai tôi là cháu trai của chồng Shirley, nói không chừng sau này khi tôi kết hôn, tôi còn phải gọi Shirley là mợ nữa đó.”
Trương Tường Tường nhíu mày, hình như hơi thấy buồn cười, nhìn Chung Thủy Linh tò mò hỏi: “Shirley, chuyện này là thật ư?”
Trương Tường Tường chỉ tay vào Ngô An Kỳ hỏi: “Cô ta thật sự phải gọi cô là mợ ư?”
Chung Thủy Linh cười lúng túng, hôm nay xem như cô thật sự biết được bộ mặt của Ngô An Kỳ rồi, cô ra sức muốn kéo tay cô ta ra, nhưng nhận ra rằng cô có dùng sức thế nào cũng không thể kéo tay cô ta ra được.
“Tất nhiên là thật rồi.”
Ngô An Kỳ vội tiếp lời: “Tôi và Lý Cảnh Thịnh đang chuẩn bị cho lễ cưới.”
Trương Tường Tường nghe vậy thì liếc nhìn Chung Thủy Linh, không phải cô không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và lúng túng của cô ấy, mà cô cố ý xem như mình không nhìn thấy, còn hứng thú nhìn Ngô An Kỳ hỏi: “Nếu đã là người thân Shirley, tất nhiên tôi phải nể mặt Shirley rồi, cô Ngô ngồi xuống rồi nói đi, tôi cũng muốn nghe xem cô có kế hoạch gì muốn hợp tác với tôi.”
Ngô An Kỳ nghe cô ta nói vậy thì vui vẻ buông tay Chung Thủy Linh ra ngay, cũng không quan tâm đến Chung Thủy Linh nữa, mà tới thẳng bên Trương Tường Tường rồi ngồi xuống, lấy bản kế hoạch mà mình đã chuẩn bị trong túi xách đưa cho cô ta rồi nói: “Đây là bản kế hoạch mà tôi đã làm lúc trước, chị cứ xem thử đi.”
Trương Tường Tường gật đầu, rồi nhận lấy bản kế hoạch đó.
Mặc dù Chung Thủy Linh muốn ngăn cản Trương Tường Tường, nhưng cô cũng biết rằng, mình không có thân phận để mở miệng ngăn cản.
Chung Thủy Linh ngày càng cảm thấy Trương Tường Tường hơi kỳ lạ, hình như cô ta đang có ý tiếp cận mình, nhưng cô ta có mục đích gì chứ? Cô thật sự nghĩ không ra.
Sau khi Chung Thủy Linh và Ngô An Kỳ rời khỏi văn phòng, Giang Lương vẫn luôn ở trong văn phòng sát vách mới đi qua đây.
Trương Tường Tường thấy anh đi vào thì mỉm cười đi tới, vươn tay vòng qua cổ anh, rồi hôn lên mặt anh.
Giang Lươn gỡ tay cô xuống, rồi nhìn cô nói: “Em làm như vậy quá lộ liễu, em không sơ cô ta sẽ đoán ra à, cô ta không ngốc như em nghĩ đâu?”
Trương Tường Tường nhún vai nói: “Vậy thì sao chứ, cùng lắm cô ta chỉ nghi ngờ động cơ của em thôi, ngay cả phóng viên cũng không điều tra ra được chuyện này, em không tin cô ta có thể điều tra ra chuyện gì.”