Ngô An Kỳ đưa chiếc túi nhỏ trong tay cho Tô Mỹ Dung, dịu giọng nói: “Bác gái, đây là nước hoa mà con mua cho bác, hy vọng bác có thể thích.”
Tô Mỹ Dung nhìn cô ta một cái, vươn tay nhận lấy chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Mấy thứ đó từ trước đến giờ tôi không có dùng bao nhiêu hết.”
Lời của Tô Mỹ Dung khiến cho nụ cười trên mặt của Ngô An Kỳ có chút khựng lại, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nói: “Vậy bác cứ thử sử dụng nó thường xuyên đi, mùi hương này vốn không nồng, nhàn nhạt chắc chắn là rất thích hợp với bác, nếu như bác dùng cảm thấy tốt, đến lúc đó cháu lại mua cho bác nữa.”
Tô Mỹ Dung chỉ đặt cái túi qua một bên, không có tiếp lời nữa.
Lý Cảnh Thịnh thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, vội vàng đưa Ngô An Kỳ quay người nhìn sang Lý Thành Sơn, nói: “An Kỳ, đây là ba của anh.”
Ngô An Kỳ nhìn Lý Thành Sơn ngọt ngào kêu một tiếng: “Bác trai.” Nói xong đồng thời còn đưa chiếc túi khác trong tay cho Lý Thành Sơn, nói: “Cũng không biết nên tặng cái gì, nên cùng với Cảnh Thịnh chọn cho bác một cái cà vạt, hy vọng bác trai có thể thích.”
So với khuôn mặt mang thái độ không vui và bất mãn của Tô Mỹ Dung, Lý Thành Sơn trông hoà nhã hơn nhiều, mỉm cười nói: “Cháu làm thiết kế, gu thẩm mỹ nhất định sẽ không tệ.”
Ngô An Kỳ cười cười, lúc nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thuỷ Linh, sắc mặt hơi có chút áy náy mà nói: “Không biết cậu út và Thuỷ Linh cũng ở đây, cho nên không có mua đồ gì hết.”
Nghe cô ta nói như vậy, Chung Thuỷ Linh chỉ lành lạnh cười một cái, không có nói gì cả, dù sao hôm nay là Tô Mỹ Dung chủ xị, chị ta có nói gì thì cũng là chị cả của Cẩn Nghiêm, không nể mặt ai thì cũng không thể không nể mặt chị ta.
Thấy bộ dạng nịnh hót giả tạo của Ngô An Kỳ, Tô Mỹ Dung có chút không nhìn nổi nữa, nhìn con trai của mình mà lạnh lùng lên tiếng: “Cảnh Thịnh, con không phải là nói tình cờ ở đây gặp mẹ và ba con sao? Sao mẹ lại thấy hôm nay con là cố ý muốn đưa cô ta đến gặp ba mẹ vậy, vậy mà còn chuẩn bị cả quà gặp mặt nữa.” Nói lời này, đôi mắt còn đồng thời nhìn Ngô An Kỳ một cái.
“Bọn con, bọn con vốn định đến đây ăn cơm xong rồi về gặp mẹ và ba, không ngờ là đã gặp ở đây luôn rồi, nên qua đây luôn.” Lý Cảnh Thịnh có chút lúng túng mà nói.
Lo Tô Mỹ Dung cố ý làm khó, Lý Thành Sơn ở bên cạnh nói: “Được rồi, Cảnh Thịnh và An Kỳ ngồi xuống hết đi, tối nay uống với ba và cậu út con thêm vài ly.”
Thấy ba mình giải vây, Lý Cảnh Thịnh vội vàng gật đầu, kéo ghế ra cho Ngô An Kỳ ngồi xuống.
Lúc ăn cơm, Tô Mỹ Dung gần như là không hề nhìn Ngô An Kỳ lấy một cái, mà cứ mãi chăm sóc Chung Thuỷ Linh, thỉnh thoảng gắp đồ ăn vào chén của Chung Thuỷ Linh, thái độ khi nói chuyện với Chung Thuỷ Linh phải nói là khác biệt rõ rệt so với khi nói chuyện với Ngô An Kỳ.
Ở bên kia, Lý Thành Sơn và Tô Cẩn Nghiêm uống rượu, hỏi thăm một số chuyện có liên quan đến anh trong bộ đội, Lý Cảnh Thịnh thỉnh thoảng bắt chuyện vài câu, bầu không khí không ngượng ngùng cũng không lúng túng lắm, cũng coi như là qua được.
Chỉ là trong lòng của Ngô An Kỳ bị cô lập có chút ai oán, đặc biệt là khi nhìn thấy hai thái độ khác biệt nhau một trời một vực của Tô Mỹ Dung đối với mình và Chung Thuỷ Linh, trong lòng bất mãn Tô Mỹ Dung đồng thời càng có chút căm hận Chung Thuỷ Linh.
Dường như là chú ý thấy Ngô An Kỳ ở bên cạnh có chút yên lặng, Lý Cảnh Thịnh chủ động gắp một con tôm vào trong chén của cô ta, nhỏ tiếng nói bên tai của cô ta: “Em đừng để bụng, con người mẹ anh không có ác ý gì đâu.”
Thấy Lý Cảnh Thịnh nói với mình như vậy, trên gương mặt Chung Thuỷ Linh lập tức lộ ra nụ cười, nở nụ cười nhàn nhạt với anh ta, ân cần mà nói: “Em biết, em không có nghĩ nhiều đâu.”
Thấy cô hiểu chuyện như vậy, Lý Cảnh Thịnh mỉm cười với cô ta, ở dưới bàn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô ta.
Tô Mỹ Dung nhìn thấy tất cả vào trong mắt, chị ta luôn cảm thấy người phụ nữ Ngô An Kỳ này không đơn giản cho lắm, càng không muốn Cảnh Thịnh ở cùng với cô ta, chỉ là trước mắt xem ra, thằng nhóc Cảnh Thịnh này rất thích cô ta, hoàn toàn bị cô ta nắm khư khư trong tay.
“Chị cả, nào, cái này không tệ đâu, chị thử xem.” Chung Thuỷ Linh ở bên cạnh gặp một miếng thịt bò vào trong chén của Tô Mỹ Dung.
Tô Mỹ Dung vội vàng phản ứng lại, mỉm cười gật đầu với Chung Thuỷ Linh, nói: “Vậy để chị thử xem.” Nói xong thì kẹp miếng thịt bò trong chén lên bỏ vào miệng mình, vừa nhồm nhoàm vừa cười nói: “Ừm, mùi vị quả thực không tệ.”
Chung Thuỷ Linh cười cười, không có nói gì.
Ở bên kia, Ngô An Kỳ nhẹ nhàng kéo kéo tay của Lý Cảnh Thịnh ở dưới bàn, nhắc nhở anh ta đừng có quên mục đích hôm nay bọn họ tới.
Lý Cảnh Thịnh lập tức phản ứng lại, nhìn Ngô An Kỳ một cái, gật đầu biểu thị đã hiểu.
Vào lúc mọi người cũng ăn gần xong, Lý Cảnh Thịnh đột nhiên khẽ khụ một tiếng, mở miệng nói: “Cái đó, nếu như mọi người hôm nay đều có mặt, có chuyện này con muốn nói ở đây một chút.”
Nghe vậy, người đang ngồi lũ lượt nhìn qua bên Lý Cảnh Thịnh, duy chỉ Chung Thuỷ Linh không có nhìn anh ta lấy một cái, vẫn cầm lấy đũa gắp món mà cô thích ăn, thật ra kể từ khi Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ đi vào lúc nãy cô đã nhìn ra rồi, hai người này hôm nay tuy nói là đến gặp phụ huynh, nhưng chỉ e là đa phần muốn nói chuyện kiện cáo với cô ở trước mặt Tô Mỹ Dung và Lý Thành Sơn.
“Cảnh Thịnh. có chuyện gì?” Lý Thành Sơn làm ra vẻ không biết mà hỏi.
Thấy ba hỏi như vậy, Lý Cảnh Thịnh nhìn ông ta nói: “Ba, là như vầy, trước đây khi ba đi công tác, giữa An Kỳ và Thuỷ Linh có chút hiểu lầm nhỏ, khoảng thời gian này bọn con đều đang bận, vẫn chưa có thời gian giải quyết chuyện này, có thể là khiến Thuỷ Linh tưởng rằng thái độ của công ty chúng ta đối với chuyện này có vấn đề, dưới sự tức giận đã kiện An Kỳ và cả công ty lên toà.” Nói xong, đôi mắt Lý Cảnh Thịnh nhìn sang Chung Thuỷ Linh.
Chung Thuỷ Linh khẽ nhếch khoé miệng, đặt đũa trong tay xuống nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Thân là một nhà thiết kế, tôi không cho rằng bản thiết kế của mình bị người khác chiếm dụng là một hiểu lầm nhỏ.”
“Không tính là chiếm dụng, chỉ là có một số chỗ nào đó có chút đụng hàng với thiết kế của cô mà thôi.” Lý Cảnh Thịnh thay Ngô An Kỳ giải thích.
Nghe anh ta nói như vậy, Chung Thuỷ Linh cười, nhìn Lý Cảnh Thịnh nói: “Vậy sao, tại sao tôi lại nhớ lúc đầu khi tôi đến tìm các người đối chất, hai người lại không phải nói như vậy nhỉ, tôi còn nhớ lúc đó cô Ngô đây đã luôn mồm luôn miệng nói ở trước mặt tất cả mọi người rằng chưa bao giờ nhìn thấy bản thiết kế của tôi, chứ đừng nói là sao chép hay đụng hàng!” Nói lời này, khoé mắt Chung Thuỷ Linh còn trực tiếp nhìn qua Ngô An Kỳ, cái ánh mắt sắc bén đó căn bản không cho Ngô An Kỳ cơ hội tránh né.
Thấy bộ dạng hùng hổ doạ người này của Chung Thuỷ Linh, Ngô An Kỳ có chút yếu ớt nói: “Chị Thuỷ Linh, lúc đó tôi mới đến công ty, cũng mới vừa tiếp tay công việc của chị, các đồng nghiệp trong công ty thậm chí còn không phục tôi, chị nói tôi sao chép thiết kế của chị ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi chỉ đành miễn cưỡng nói như vậy thôi, nếu không tôi làm sao còn có thể xây dựng uy tín trong công ty chứ.”