Nhưng bởi vì lần này thân thể suy yếu nghiêm trọng nên đôi tai và cái đuôi đã lâu không xuất hiện kia lại lần nữa mọc ra.
Cảnh Thiên nhìn cái đuôi to xù kia, ánh mắt hơi sáng lấp lánh.
Hạ Kỳ Như: "..."
Lần nữa nghi ngờ hắn thích mình chỉ vì cái đuôi của mình.
Hạ Kỳ Như bực bội ôm lấy cái đuôi của mình, lại xoay lưng lại với Cảnh Thiên, không cho hắn sờ đuôi mìn nữa, Cảnh Thiên coi như đã quen với điều này, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hắn lặng lẽ vòng tay qua ôm cô từ phía sau, lại dịu dàng hôn lên cổ cô một nụ hôn rồi nói.
\- bé con, tên em là gì?
\- Kiều Dương.
\- không phải, tôi muốn hỏi là tên thật của em cơ.
Hiện tại Cảnh Thiên có thể xác định Kiều Dương mà hắn biết và người ở trước mặt hắn hoàn toàn là hai người khác nhau hoàn toàn.
Nếu là Kiều Dương thật sự, Cảnh Thiên e là sớm đã giết chết cô để diệt trừ hậu họa rồi, nhưng nếu là cô thì khác.
Chỉ cần là cô, chỉ cần cô muốn, hắn đều có thể tùy thời giao mạng mình cho cô.
Người con gái trong lòng im lặng một lúc rồi hỏi lại hắn.
\- vậy còn anh? Tên thật của anh là gì?
Cảnh Thiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi ngược lại mình nên sửng sốt hồi lâu, một lúc sau hắn mới mơ hồ nói.
\- anh không biết.
Hắn chỉ biết khi hắn đang lang thang trong bóng tối vô tận, thì luôn có một cô gái lúc nào cũng cùng một thời điểm lướt qua trước mặt hắn, tuy thời điểm cô đi qua rất nhanh, thế nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, bởi chí ít hắn không cô độc, hơn nữa cô gái đó giống như có thể tùy lúc ra vào thế giới đang giam giữ hắn vậy, vì thế hy vọng vốn bị dập tắt từ lâu của hắn lại lần nữa nhen nhóm lên.
Hắn muốn lợi dụng cô để thoát ra khỏi thế giới đen tối đó.
Chỉ là hắn không nghĩ tới bản thân sẽ bị cô thu hút.
Đây có lẽ là điểm yếu nhưng cũng chính là hy vọng sống tiếp của hắn.
Hắn, thật sự rất muốn ở bên cạnh cô.
Hạ Kỳ Như nghe Cảnh Thiên hỏi nói vậy liền xoay người lại nhìn hắn.
\- vậy khi nào anh nhớ ra tên thật của mình, tôi liền sẽ nói cho anh biết tên thật của tôi.
Rất công bằng.
"Tiểu chủ nhân, cô đang nói gì vậy?"
Tiểu Hắc có chút không hiểu, sao đang yên đang lành lại đi hỏi tên nhau làm gì?
Hắn không phải tên Cảnh Thiên sao?
Đáp lại nghi vấn của nó, Hạ Kỳ Như chỉ cười nhạt.
"Tiểu Hắc, mày có đúng là người của hắn ta không vậy? Đến chủ nhân của mình là ai cũng không biết rồi sao?"
Người này vốn không phải là Cảnh Thiên, chí ít là không phải "Cảnh Thiên" mà cô gặp và làm giao dịch ở thế giới thứ ba kia, người trước mặt cô bây giờ là một người khác.
Hạ Kỳ Như cũng không xác định được Cảnh Thiên thật sự bị tráo đổi từ khi nào, đến khi cô nhận ra thì hắn đã ở bên cô, trở thành một người bạn đồng hành của cô rồi.
Chỉ là ở mỗi thế giới, hắn lại hóa thân thành một người với một tính cách khác nhau, điều này khiến cô không xác định được rốt cuộc thì hắn có phải là cùng một người hay không cho tới thế giới này.
Đây có lẽ mới là tính cách thật sự của hắn.
Bên trong trái ngược hẳn với vẻ ngoài vô hại của mình.
Tiểu Hắc: "..."
Nó vậy mà lại thật sự không phát hiện ra Cảnh Thiên đã bị tráo đổi từ lâu rồi!!!!
"Tiểu chủ nhân, vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?"
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vị kia sẽ giết chết nó mất.
Hạ Kỳ Như mặc nó kêu gào, không phải mỗi thế giới đều đi thu thập phần hồn của tên đó sao? Thế mà lại không phát hiện ra phần hồn đó vốn không phải của chủ nhân nhà mình.
Thiểu năng.
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu chủ nhân dù ta chỉ là một mảnh vải nhưng ta vẫn là một mảnh vải có tôn nghiêm, cô sao có thể mắng ta như thế chứ?
Hạ Kỳ Như: "..."
Ngốc thì cô bảo ngốc thôi, nó gào cái gì chứ.
Hạ Kỳ Như chê Tiểu Hắc phiền, phải dọa nếu nó còn luyên thuyên cô liền sẽ lôi nó ra khỏi nhẫn không gian để Cảnh Thiên xử lý nó, nó mới yên tĩnh hẳn.
Nhưng Tiểu Hắc vừa yên tĩnh thì đến lượt Cảnh Thiên ngoi lên.
Hắn nhìn cô vẻ bất mãn.
\- bé con, em thật sự không muốn nói cho tôi biết tên thật của mình sao?
\- không thể.
Nếu cô nói ra tên thật của mình, Bạch Vô Thường sẽ phát hiện ra vị trí của cô ngay.
Trốn hắn mấy chục năm trời, sao có thể vì chút chuyện này mà bị tóm được.
Kiên quyết không nói.
Cảnh Thiên không nhận được đáp án mong muốn, khuôn mặt liền trầm xuống rồi nhân lúc Hạ Kỳ Như không phòng bị mà cúi xuống hôn cô.
Hôn đến khi Hạ Kỳ Như không thở nổi mới thả cô ra, nhưng chưa để cô kịp ổn định hô hấp hắn đã tiếp tục cúi xuống hôn cô tiếp.
Hạ Kỳ Như: "..."
Tên điên này!!!!
Hạ Kỳ Như co chân lên thúc mạnh vào bụng Cảnh Thiên một cái, Cảnh Thiên liền kẹp chân cô lại, không cho cô động loạn nữa.
Cô hiện giờ suy yếu như thế, hắn muốn cũng không nỡ dày vò cô, nhưng nếu cô còn cố ý khiêu khích, hắn sẽ bất chấp tất cả mà cùng cô thực hành một chút kiến thức hắn vừa học được ban chiều đấy.
Hạ Kỳ Như cũng nhận ra sự thay đổi trên người hắn, cô lập tức yên lặng không nhúc nhích nữa, nhưng cũng không có ý định khai ra cái tên của mình.
Bị hắn lợi dụng rồi còn mất cả tên? Chuyện lỗ vốn như thế cô tuyệt đối không làm.
Hừ.
\- bé con, thật hết cách với em mà.
Cảnh Thiên cuối cùng vẫn từ bỏ trước, nhưng dù vậy hắn cũng không có vẻ gì giận dữ cho lắm.
Dù sao cũng đòi được chút phúc lợi từ cô, hắn cũng coi như không lỗ.
Hạ Kỳ Như trừng mắt nhìn hắn.
Bà mới là người hết cách với ngươi.
Va phải ngươi là vết đen lớn nhất trong cuộc đời bà đấy.