- cậu tỉnh rồi?
Cảnh Thiên giật mình nhìn cô gái trước mặt, lát sau mới khàn giọng nói.
- cậu là ai vậy?
Hạ Kỳ Như đưa cho hắn cốc nước ấm rồi mới nói.
- tớ tên Hạ...Lâm An Di, là học sinh lớp 11a4, cậu cảm thấy thế nào rồi?
- tôi ổn, mà sao tôi lại ở đây?
Hắn nhớ tòa nhà mà hắn nhảy là tầng 6 mà, vì sao hắn vẫn lành lặn mà nằm đây chứ?
- đương nhiên là vì cậu ngã từ trên cao xuống nên bị choáng dẫn tới hôn mê rồi.
Hạ Kỳ Như nói tới đây thì chột dạ nhìn Cảnh Thiên, ban nãy lúc cô cõng hắn tới đây có làm đầu hắn va vào góc tường, hy vọng hắn không phát hiện ra là do cô làm.
Cảnh Thiên nghe cô nói vậy thì hồ nghi sờ lên đầu mình, thấy đúng là u một cục trên đầu thì hoài nghi nhân sinh.
Rơi từ tầng 6 xuống mà lại chỉ u đầu?
Cảnh Thiên cố nhớ lại nhưng hoàn toàn không nhớ sau khi mình nhảy xuống đã có chuyện gì xảy ra, lẽ nào ngay cả địa phủ cũng không muốn nhận hắn hay sao?
- này...cậu ổn không vậy?
Hạ Kỳ Như lên tiếng kéo hồn Cảnh Thiên trở về, hắn gật gật đầu rồi nói với cô.
- cảm ơn cậu vì đã cứu tôi.
Nói thật sau khi nhảy từ sân thượng xuống, Cảnh Thiên đã rất hối hận.
Cậu vì sao phải chết chứ? Người đáng chết là những người kia mới đúng, bọn họ vì cớ gì lại có thể sống nhơn nhan như thế chứ? Bọn họ không xứng đáng được sống tốt như vậy...cậu muốn trả thù bọn họ.
- không có gì, mà nhà cậu ở đâu để tớ đưa về?
Hạ Kỳ Như nào biết suy nghĩ đáng sợ của Cảnh Thiên, cô chỉ biết người đã vào tay mình rồi sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội làm quen với cậu ta chứ, thái độ vô cùng nhiệt tình niềm nở làm Cảnh Thiên muốn từ chối cũng khó.
Thế là sau một hồi do dự cậu liền đọc cho Hạ Kỳ Như một cái địa chỉ.
Hạ Kỳ Như ở ký túc nên không có xe còn Cảnh Thiên lại chỉ có cái xe đạp cà tàng, nhưng nó lại vừa bị đám học sinh trong trường cho hy sinh anh dũng, bánh xe một nơi, càng xe một nẻo.
Vô cùng thảm khốc a.
Hạ Kỳ Như: "..." thật là làm khó nhau mà.
- tớ tự về cũng được rồi.
Cảnh Thiên lúng túng lấy lại ba lô trong tay Hạ Kỳ Như, cô vội giành lại vui vẻ nói.
- đi xe bus, chúng ta đi xe bus, tớ có tiền.
Nói rồi không đợi Cảnh Thiên đồng ý đã kéo người đi.
Cảnh Thiên thấy vậy chỉ có thể gật đầu rồi đi theo cô.
- cậu hôm nay không học à?
Líc đợi xe bus, bởi vì Hạ Kỳ Như không nói nên Cảnh Thiên liền tự bắt chuyện với cô, Hạ Kỳ Như gật đầu.
- có, nhưng mà tớ vừa bị đuổi khỏi lớp nên bỏ học luôn.
Bỏ một buổi học cũng không chết được mà.
- cậu không sợ giáo viên phạt à?
Cảnh Thiên là học sinh gương mẫu lại nhút nhát, thế nên nghe cô nói thoải mái như vậy liền rất ngạc nhiên.
- là giáo viên đuổi tớ ra mà, thế nên không thể trách tớ được, mà xe bus đến rồi chúng ta mau đi thôi.
Hạ Kỳ Như cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người rồi kéo thẳng Cảnh Thiên lên xe luôn.
Đường về nhà Cảnh Thiên phải đi qua bốn cái đèn đỏ, thế nên lúc chiếc xe bus đang dừng chờ đèn đỏ, một chiếc xe con cũng vừa vặn đậu ở đó.
Bên trong xe, một người đàn ông đang ngồi xem điện thoại, sau không biết nhìn thấy cái gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lên chiếc xe bus đang dừng bên cạnh mình.
Ở đối diện hắn là một nữ sinh trung học, cô vốn đang nhìn thẳng về phía trước nhưng giống như phát hiện ra có người nhìn mình mà đội nhiên quay đầu sang nhìn.
Nữ sinh kia...
Lâm Hàn Phong còn chưa kịp nhìn kỹ, xe bus đã lăn bánh rẽ vào một hướng khác.
- Lâm tổng, có cần đuổi theo không ạ?
Tài xế thấy Hàn Phong cứ nhìn mãi hướng chiếc xe bus kia rời đi thì tò mò hỏi một câu, Hàn Phong lắc đầu.
- không cần đâu.
Có lẽ là do hắn quá khao khát tìm lại em gái mình nên sinh ra ảo giác mà thôi.
Nhưng mà nữ sinh đó...thật sự rất giống, nhìn chẳng khác nào phiên bản hồi trẻ của mẹ cả.
Mà đồng phục của nữ sinh đó...hình như là của trường trung học T thì phải.
- vâng.
Tài xế nghe hắn nói vậy thì gật đầu rồi lại tiếp tục lái xe.
Còn Lâm Hàn Phong thì lại gọi điện cho thư ký yêu cầu hắn gửi ảnh chụp của tất cả nữ sinh của trường trung học T cho mình ngay trong tối tay.
Thư ký: "..." Lâm tổng cậu chắc không?
Trường trung học T là trượng trọng điểm đó!!!
Số học sinh ở đó là bao nhiêu chứ?
Hơn 10 nghìn người đó, mà nữ sinh đã chiếm tận 57 % số người rồi, lấy ngay trong tối nay?
Lâm tổng hay cậu lấy mạng tôi trước đi!!!!!
Nhưng mà thư ký kêu gào thế nào thì cuối cùng vẫn phải nuốt nước mắt vào trong mà huy động lực lượng đi làm.
Ai bảo người ta là ông chủ, người ta trả tiền cho mình chứ?
Đừng bảo là chỉ lấy ảnh của nữ sinh, nếu Lâm tổng mà đòi người, hắn cũng phải cố mà gom đủ.
...
Hạ Kỳ Như làm sao biết vì bản thân mà một đống người phải tăng ca chứ, cô hiện còn đang bận tìm đường ra đây này.
Nói ra có hơi mất mặt, Hạ Kỳ Như bẩm sinh mù đường, tùy tiện bỏ cô ở một con phố gần nhà, chỉ cần khác với con đường bình thường cô hay đi một chút, cô cũng có thể đi lạc đến tận một ngóc ngách nào đó.
Cho nên sau khi đưa Cảnh Thiên về nhà, tạo được ấn tượng tốt với hắn xong, Hạ Kỳ Như liền viện cớ về nhà.
Kết quả cô vốn chỉ đi theo đường cũ, nhưng mà không hiểu sao lòng vòng một hồi lại không biết chui đến chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, lại loay hoay một chút, thấy ánh sáng nơi nào là chạy ngay đến nơi đó hỏi đường, nhưng mà...thế quái nào càng đi càng không thấy lối ra là thế nào.
Trời thì bắt đầu tối rồi...
Biết thế ban nãy cứ bảo Cảnh Thiên tiễn ra đến đường lớn là được rồi.
Hối hận quá đi mất.