Cảnh Thiên nghe bệnh viện báo người đã mất tích liền vội vã chạy tới bãi đỗ xe.
Nhưng cánh tay vừa chạm vào cửa xe liền bị một cánh tay khác bắt lại, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau đó.
\- Cảnh Thiên, không cần sợ, em ở đây rồi.
Cảnh Thiên quay sang bên cạnh, ban đầu hắn định hất tay cô ra, nhưng sau không biết vì sao lại dừng lại, rồi quay lại nhìn cô lần nữa.
\- Cảnh Thiên, là em.
Hạ Kỳ Như bình tĩnh nhìn hắn, Cảnh Thiên cũng nhìn cô rất lâu, nhất là ánh mắt của cô, hắn giống như muốn xác nhận điều gì đó.
Mãi một lúc sau hắn mới ôm chầm lấy cô.
Là cô, đúng là cô rồi, cô đã trở về rồi.
\- em trở về rồi.
Hạ Kỳ Như để mặc Cảnh Thiên ôm mình một lúc, sau mới đẩy hắn ra, bình tĩnh nói.
\- em vẫn luôn ở đây mà.
Vì sao lại nói cô trở về rồi? Cô và Hà Nguyệt Vy không phải chính là một đấy sao?
Cảnh Thiên nghe vậy thì lắc đầu, nghiêm túc phủ nhận.
\- không phải, trước đó không phải là em.
Hạ Kỳ Như có chút buồn cười nhìn hắn.
\- nếu không phải em thì là ai?
\- là Hà Nguyệt Vy chân chính.
Cảnh Thiên vừa dứt lời, nụ cười của Hạ Kỳ Như cũng tắt ngấm.
\- ý anh em là người giả mạo?
Mọe, mắt tinh thế.
"..." Tiểu chủ nhân, mong cô chú ý ngôn từ.
Cảnh Thiên nhìn biểu cảm trên mặt cô hơi mơ hồ nói.
\- anh cũng không rõ, nhưng anh chính là có cảm nhận như vậy.
3 năm này hắn luôn mơ những giấc mơ kỳ lạ, lúc thì là về một nữ sinh lúc nào cũng tự luyến về khuôn mặt của mình, lúc lại là một nữ tử thời cổ đại mở miệng ra là đòi hắn trả nợ.
Tuy rằng hắn không nhìn rõ khuôn mặt của những người đó, cũng không có ký ức hoàn chỉnh, nhưng ánh mắt của những cô gái đó thì hắn nhớ rất rõ.
Mà ánh mắt đó hắn lại rất hay nhìn thấy ở trên người cô.
Thế nên vào 3 năm trước, khi nhìn thấy Hà Nguyệt Vy tỉnh lại sau một thời gian hôn mê kia, nhìn thấy cô ta thân mật với người con trai khác hắn vẫn không có phản ứng gì đặc biệt.
Bởi vì hắn biết, người con gái trước mặt này đã không còn là người mà hắn quen biết kia nữa.
Chỉ là không biết vì sao hắn vẫn cứ mong chờ, vẫn cứ hy vọng cô sẽ trở lại, thế nên 3 năm này dù không trực tiếp ra mặt, nhưng hắn lúc nào cũng âm thầm cho người đi phá Hà Nguyệt Vy và Thiệu Huy, không để hai người kia vượt qua giới hạn.
Hà Nguyệt Vy yêu ai, thích ai đối với hắn không có một xu quan hệ nào hết.
Nhưng người mà hắn thích lại đang trú nhờ trong thân thể của cô ta, thế nên hắn nhất định phải thay cô ấy bảo quản thân thể này thật tốt, tuyệt đối không thể để nó bị vấy bẩn.
\- anh cảm nhận sai rồi, em chính là Hà Nguyệt Vy.
Hạ Kỳ Như bình tĩnh phủ nhận suy đoán của hắn.
Cảnh Thiên nhìn cô hồi lâu sau cùng vẫn gật đầu.
\- có lẽ là anh cảm nhận sai rồi.
Cô nói không phải thì dù có phải, hắn cũng sẽ nói là không phải.
Bởi cô mới là người quan trọng nhất với hắn.
\- vậy chúng ta đi thôi.
Hạ Kỳ Như nói xong liền kéo tay Cảnh Thiên đi.
Hai người vừa rời đi một đoạn, chiếc xe của Cảnh Thiên liền nổ tung, bởi vì bãi đỗ xe cũng có khá nhiều xe ô tô đậu ở đó, có cái còn đậu ngay bên cạnh xe của Cảnh Thiên, cho nên chiếc này vừa nổ liền kéo theo mấy chiếc bên cạnh cũng bị lực nổ đánh bay.
Cảnh Thiên thấy vậy liền theo bản năng che chắn cho Hạ Kỳ Như.
Hạ Kỳ Như: "..." !!!!
Vừa trở về từ cõi chết liền suýt chết lần nữa!
Tiểu Hắc, có ai hố chủ nhân của mình như ngươi không hả?
Đồ bất hiếu!!!!
Tiểu Hắc: "..."
"Tiểu chủ nhân, nhưng Cảnh Thiên chết thì cô cũng sẽ chết."
Nó làm vậy cũng vì cô thôi mà.
"..."
Hạ Kỳ Như biết là Cảnh Thiên sẽ chết ở đây, nhưng không biết là bị chết kiểu gì, cho nên khi vụ nổ xảy ra, cô cũng bị bất ngờ.
Mắt thấy một chiếc xe sắp rơi xuống mình và hắn, Hạ Kỳ Như tức tốc gọi Tiểu Hắc ra cuốn hai người ra khỏi nơi đó.
"Tiểu chủ nhân, nơi này có tử khí của thế giới thứ ba."
Tiểu Hắc chắn chiếc xe kia xong liền lên tiếng nhắc nhở cô, Hạ Kỳ Như nghe vậy thì hơi cau mày.
Đám người Bạch Vô Thường vì muốn cản trở cô thay đổi vận mệnh của Cảnh Thiên mà đến cả "người" bên thế giới thứ ba cũng dám đưa đến rồi.
Hạ Kỳ Như nhớ đến Cảnh Thiên bản gốc kia, trong lòng mơ hồ có đáp án.
Nhưng cô không dám khẳng định nên chỉ có thể tạm gác vấn đề này lại trước.
...
Bởi vì xe bị hủy hoại nghiêm trọng nên cảnh sát cũng không tra được cái gì, chỉ cho là bình xăng xe có vấn đề, lại thêm thời tiết nắng nóng nên xe mới phát nổ.
Vụ án cứ như thế được khép lại.
Mà Cảnh Thiên dường như đoán ra được là ai làm nên cũng không truy cứu.
Sau khi đưa Kỳ Như đi kiểm tra sức khỏe xong thì đón luôn về nhà mình.
Hà Nguyệt Vy có lẽ thật sự chết tâm rồi, cho nên lần này Hạ Kỳ Như khống chế thân thể của cô ấy rất dễ dàng, cũng không còn theo bản năng của thân thể này mà ham hố diễn xuất nữa.
Cho nên thời gian sau đó của cô chính là ăn không ngồi rồi, cực kỳ nhàn rỗi.
Chỉ có Tiểu Hắc là gấp đến dậm chân.
Cứ hỏi 3 năm qua cô rốt cuộc đã đi đâu, nó vì sao lại không tìm được cô chứ?
Hạ Kỳ Như cũng làm sao biết được mình bị nhốt ở đâu, hơn nữa cô rõ ràng bị nhốt ở trong đó chưa tới một ngày, thế mà lúc trở lại đây, tuyến thời gian đã trôi tận 3 năm sau.
Trong 3 năm đó xảy ra chuyện gì nhiều cô còn không biết, thậm chí Hà Nguyệt Vy kia có yêu đương hay có hành động thân mật với Thiệu Huy kia hay không cô cũng không kiểm soát được.
Giờ cô còn đang lo lắng thân thể của mình có bị tên kia chạm hay chưa chạm đây này.
Nếu chạm rồi...vậy cô chỉ có thể ôm Cảnh Thiên cùng tự sát, đến thế giới sau lại gặp lại mà thôi.
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu chủ nhân cứ yên tâm đi, cô vẫn chưa bị ai chạm qua đâu.
Dù Cảnh Thiên không ra tay thì nó cũng sẽ ra tay.
Bởi vì...
Dù thân thể này vốn là của Hà Nguyệt Vy, nhưng từ khi Hạ Kỳ Như xuất hiện, Hà Nguyệt Vy đã không còn là chủ nhân của thân thể này nữa.
Hà Nguyệt Vy của 3 năm này chỉ còn là một con rối được Âm giới gửi lên dương gian để kéo quỹ đạo của mọi chuyện trở về thời điểm ban đầu mà thôi.
Mà thời điểm đó là gì, nó và tiểu chủ nhân đều rất rõ ràng.