Sau khi khám tổng quát, bác sĩ kết luận Cảnh Thiên nếu được điều trị tích cực vẫn sẽ có khả năng đi lại được, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cảnh Thiên.
Chân của hắn...không thể nào lành lại được.
Lúc hắn tới bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói vì hắn được đưa vào bệnh viện trễ nên tủy sống của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, dù có phẫu thuật cũng không thể đi lại được nữa.
Nhưng dù vậy hắn cũng không từ bỏ hy vọng mà tích cực điều trị vật lý lẫn hóa chất, nhưng càng nỗ lực hắn thất bại càng nhiều, cuối cùng hắn cũng thật sự tin bản thân cứ như vậy mà ngồi xe lăn cả đời.
Nhưng bây giờ lại có người nói với hắn, hắn vẫn có thể đi lại được.
Điều này đối với hắn chẳng khác nào phép màu vốn không tồn tại trên đời này lại đột nhiên xuất hiện vậy.
Cảnh Thiên nào biết trong lúc hắn đang ngồi chờ ở bên ngoài, trong phòng chủ trị lại cực kỳ căng thẳng.
\- cô gái, tuy tôi biết cô muốn tốt cho cậu ta, muốn cậu ta có hy vọng nên mới muốn tôi giúp cô nói dối cậu ta , nhưng cô có biết nếu để cậu ta biết sự thật sẽ có hậu quả gì hay không?
Vị bác sỹ chẩn đoán cho Cảnh Thiên cau mày nói, chân của Cảnh Thiên đã bị tổn thương nghiêm trọng, hai chân vì bị liệt đã lâu năm nên cũng teo nhỏ lại, khả năng hồi phục gần như bằng 0, vậy mà cô gái này lại bảo ông nói với cậu ta, đôi chân của cậu vẫn có thể chữa được.
Lời nói dối này chẳng khác nào một thanh chocolate cả, mới ăn thì ngọt ngào, sau dần lại đắng đến thấu tim.
Trước sự chất vấn của bác sỹ, Hạ Kỳ Như vẫn bình tĩnh đáp lời.
\- tôi không nói dối, chân của anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi được.
Kiếp trước Cảnh Thiên cuối cùng vẫn có thể đi lại được, nhưng cái giá hắn trả quá đắt, vì vậy đến cuối cùng hắn cũng không được chết tử tế, còn liên lụy theo cả người khác nữa
Nhưng kiếp này sẽ không như vậy, có cô ở đây rồi, Cảnh Thiên hay bất kỳ ai đều sẽ không phải chịu kết cục đau lòng nào nữa.
...
Hội quán Cửu Thiên.
Hạ Kỳ Như đưa Cảnh Thiên rời khỏi bệnh viện xong không đi về Triệu gia ngay mà đưa hắn tới nơi này trước.
\- anh ở đây chờ tôi một lát.
Hạ Kỳ Như cuốn Tiểu Hắc lên tay nắm xe lăn rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng bởi vì sàn nhà mới lau xong, thế nên Hạ Kỳ Như liền bị trượt chân, kết quả cô đương nhiên không bị ngã, nhưng hình ảnh cô suýt bị trượt ngã kia lại bị người khác bắt gặp, mà người này vừa quen vừa xa lạ với cô.
\- Hà tiểu thư, lại gặp mặt rồi.
Hạ Kỳ Như nhìn Thiệu Huy, khóe miệng hơi co rút.
Cô rốt cuộc là đen đủi đến cỡ nào mới có thể lần nào cũng gặp phải hắn chứ.
Hạ Kỳ Như nhìn cũng không thèm nhìn, quay người liền chạy.
Cứ tưởng không gặp lại hắn rồi, ai biết lúc cô mò được đường đến chỗ hẹn, lại một lần nữa đụng độ Thiệu Huy ở cửa ra vào chứ.
\- Hà tiểu thư, cô đến đây để thử vai đúng không?
Hạ Kỳ Như còn chưa kịp trốn, Thiệu Huy đã đi đến chào hỏi rồi, đôi mắt hoa đào hơi cong cong như trăng lưỡi liềm vậy, rất đẹp.
Hạ Kỳ Như nhìn hắn đột nhiên phun ra một câu.
\- anh là biên kịch Lưu?
Nghe Hạ Kỳ Như hỏi vậy, nụ cười của Thiệu Huy càng thêm sâu.
\- đúng vậy, cô chắc hẳn là người mà tiền bối Trương nói tới?
Nói chưa nhỉ, thực ra buổi thử vai ngày hôm qua không thất bại, đạo diễn Trương rất hài lòng với Hạ Kỳ Như, nhưng Thiệu Huy đã ngỏ ý với ông trước, thế nên ông chỉ có thể từ bỏ Hạ Kỳ Như mà chọn người khác, bởi dù sao Thiệu Huy cũng là biên kịch của bộ phim mà ông đang làm, thế nên vuốt mặt cần nể mũi, hơn nữa cái ông coi trọng là nhan sắc, thế nên không có Hạ Kỳ Như ông vẫn có thể chọn người khác được.
Tuy vậy ông cũng hơi tiếc bởi người vừa đẹp lại có diễn xuất như Hạ Kỳ Như không nhiều, nếu có cũng đều là tên tuổi lớn, ai lại chịu đi làm nền cho người khác chứ.
Nhưng tiếc đến mấy thì cũng phải nhường, người ta là ông lớn, người ta có quyền.
Quay lại vấn đề chính, Hạ Kỳ Như vừa nghe Thiệu Huy nói vậy liền phủ nhận cực kỳ dứt khoát.
\- không phải.
Nói xong liền đưa Cảnh Thiên ra ngoài.
Thiệu Huy: "..."
\- khoan đã Hà tiểu thư.
Thiệu Huy vội vã chạy tới ngăn Hạ Kỳ Như lại, khó hiểu nói.
\- sao lần nào gặp tôi cô cũng chạy thế?
Hắn trông đáng sợ thế sao?
\- tôi không chạy.
Hạ Kỳ Như nghiêm túc nói, chỉ là nhìn mặt ngươi quá đáng ghét nên ta không thích thôi.
Tiểu Hắc: "..."
Đúng rồi, với một người coi trọng hình tượng như tiểu chủ nhân, bị hắn nhìn thấy bản thân mất mặt nhiều lần như vậy, cô ấy chưa giết người diệt khẩu là may rồi.
Hạ Kỳ Như: "..."
Thiệu Huy có chút buồn cười nhìn cô.
\- vậy hành động hiện tại của cô là gì?
\- tôi bận việc.
Hạ Kỳ Như nói xong lại định đi tiếp, Thiệu Huy vội ngăn cô lại.
\- Hà tiểu thư, tôi không biết bản thân từng đắc tội với cô khi nào, nhưng tôi mong cô sẽ không vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội lần này.
Hắn cũng không muốn bỏ lỡ cô, ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã biết cô chính là Tiểu Ly người thật giá thật mà hắn vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay, nếu bỏ qua cô, hắn phải chờ đến mùa quýt năm nào mới có thể lại tìm được một người có thể đáp ứng đủ điều kiện mà hắn cần như cô tiếp chứ.
Hạ Kỳ Như cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn quyết định ngồi xuống đàm phán, Thiệu Huy liếc nhìn Cảnh Thiên, tuy thấy hắn có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cảnh Thiên không thuộc giới giải trí, hắn cũng rất ít khi nhận phỏng vấn hay chụp ảnh, lại thêm hai năm nay hắn bị Triệu gia nhốt lại, thế nên không nhiều người biết mặt hắn cũng là điều dễ hiểu.
Tầm mắt Thiệu Huy dừng đôi chân được khăn dày che đi của Cảnh Thiên mấy giây rồi lập tức rời mắt, lại nở nụ cười chuyên nghiệp đồng thời giơ tay ra.
\- chào anh, xin hỏi anh là...
\- người của tôi, anh không cần hỏi.
Hạ Kỳ Như đột nhiên lên tiếng cắt ngang, Thiệu Huy thấy vậy liền cười cười bình tĩnh thu tay lại, bắt đầu vào việc chính.
Thiệu Huy là một người kỹ tính trong công việc, thế nên dù hắn đã nhắm trúng Hạ Kỳ Như vào vai chính ở tác phẩm lần này của mình, nhưng hắn vẫn cần khảo nghiệm diễn xuất của cô một lần nữa rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Hạ Kỳ Như cũng rất nghiêm túc phối hợp diễn thử một cảnh trong kịch bản, chính là cảnh nữ chính Tiểu Ly đứng trước hàng ngàn kẻ thù cũng không chút sợ hãi, ngược lại còn bày ra khí chất vương giả, giống như cô là nữ vương ngồi trên ngai vàng, bất khả xâm phạm.
Mặc dù trước mặt chỉ có mình Hạ Kỳ Như độc diễn, nhưng từ ánh mắt của cô, Thiệu Huy vẫn có thể nhìn ra được khung cảnh hùng vĩ kia.
Thiệu Huy có chút ngây ngẩn.
Nếu lần đầu gặp mặt, hắn cho rằng cô sinh ra là để diễn vai Tiểu Ly, thì hôm nay hắn lại đột nhiên có cảm giác bản thân mình là dựa vào cô nên Tiểu Ly dưới ngòi bút của hắn mới có thể chân thực, sống động như thế.
\- Hà tiểu thư, có thể ký hợp đồng ngay không, cát xê không thành vấn đề.
Sau khi lấy lại tinh thần, Thiệu Huy lập tức túm lấy Hạ Kỳ Như không buông.
Hạ Kỳ Như không có người đại diện, cũng chẳng biết mấy thứ này, thế là túm lấy Cảnh Thiên, đẩy hắn ra đầu sóng.
\- đây là Tiểu Cảnh, người đại diện của tôi, anh cứ bàn bạc với anh ta đi.
Thiệu Huy lập tức nhìn Cảnh Thiên, ánh mắt lóe sáng.
Cảnh Thiên: "..."
Hắn đang là bệnh nhân đấy, có ai đối xử tệ với bệnh nhân như mấy người không hả?
Cảnh Thiên muốn từ chối, nhưng khi nghĩ đến cô giúp mình không ít chuyện, cuối cùng lại đồng ý làm người đại diện của cô.
Tuy tập đoàn Hưng Thịnh không đầu tư vào lĩnh vực giải trí, nhưng Cảnh Thiên từng tìm hiểu chút ít nên cũng khá hiểu rõ ngành này, hơn nữa hắn là người kinh doanh nên theo bản năng sẽ chọn cái có lợi nhất cho mình.
Vì vậy nên dưới sự đàm phán của hắn, Hạ Kỳ Như cứ như thế có được cát xê của một diễn viên hạng hai dù rằng cô đến diễn viên tuyến 18 cũng không ngoi lên nổi.
Sau khi ký kết hợp đồng xong, Hạ Kỳ Như chạy còn nhanh hơn lúc gặp Bạch Vô Thường.
Thế nên lúc Thiệu Huy lấy xe ra ngoài, Hạ Kỳ Như và Cảnh Thiên đã không còn bóng dáng.
Thiệu Huy nhìn lại bản thân mình, tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì khiến cô vừa gặp liền muốn chạy như thế?