Cảnh Thiên nhìn cô hơi nhướn mày.
\- cô đã sớm biết tôi là ai?
\- mới biết.
Hạ Kỳ Như thong dong trấn định nói, Cảnh Thiên nhìn cô thuần thục lấy vali từ trong cốp xe ra đưa cho người hầu bên cạnh, xong xuôi lại đi tới chỗ mình tự nhiên đẩy xe lăn vào trong nhà thì chửi rủa trong lòng.
Chuẩn bị kỹ càng như thế ma nó mới tin cô mới biết.
Hơn nữa thái độ này của cô là sao?
Cô đây là muốn chấp nhận mối hôn sự ép buộc này rồi?
Chỉ là trước đó cô luôn chống đối không bao giờ ngó ngàng đến hắn, thậm chí còn vì không muốn lấy hắn mà tự sát, về sau còn bất chấp tất cả mà lật mặt với Hà gia, vậy mà bây giờ lại chấp nhận hắn?
Còn cả thái độ của mấy người trong nhà nữa, thái độ vừa sợ lại vừa hận cô nhưng lại không thể làm gì, ngược lại còn tự mình chuẩn bị mọi thứ cho cô.
Chỉ trong 1 ngày ngắn ngủi, cô đã làm gì để đám người này nghe lời mình vậy?
Vừa đến phòng Cảnh Thiên đã tự mình điều khiển xe lăn ra xa, đến một khoảng cách hắn cho là đủ an toàn rồi mới quay xe lăn lại nói chuyện với Hạ Kỳ Như.
\- cô có mục đích gì vậy?
Hạ Kỳ Như nói như lẽ đương nhiên.
\- anh đó.
Mục đích của ta chỉ có một, chính là ngươi thôi.
Cảnh Thiên như nghe thấy chuyện cười vậy, hắn cười nhạt.
\- tôi sao? Tôi có gì để cô chú ý đến? Cô thấy đấy ngoại trừ tấm thân tàn này, tôi chả còn gì cả.
\- tàn hay không với tôi không quan trọng, chỉ cần là anh tôi đều sẽ chấp nhận hết.
Ngươi sống ta sống ngươi chết ta chết.
Mà ta thì chỉ cần sống thôi, tiền bạc, quyền lực gì đó nghe thì hấp dẫn đấy nhưng mạng không còn thì có cũng như không.
Thế nên chốt lại, mục tiêu của ta ở các thế giới đều chỉ có một, đó chính là ngươi, Cảnh Thiên, chỉ một mình ngươi mà thôi.
Cảnh Thiên vẫn luôn nhìn Hạ Kỳ Như chăm chú nhằm tìm ra sơ hở của cô, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn ra điểm khác thường nào từ cô cả, nhất là đôi mắt kia, bình thản không chút gợn sóng, cũng không chứa bất cứ tạp niệm nào, giống như lời cô nói, cô chấp nhận hắn chỉ bởi vì chính hắn mà thôi.
Cảnh Thiên hơi cụp mắt xuống không đáp lời cô.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền đi lên kéo lại xe lăn.
\- có tôi ở đây rồi, anh sẽ không phải sợ đám người kia nữa, anh không cần căng thẳng như vậy.
\- chỉ dựa vào mình cô?
Cảnh Thiên hơi xem thường nói, thân mình còn lo chưa xong lại còn muốn lo chuyện người khác, đúng là suy nghĩ của kẻ ngốc mà.
Hạ Kỳ Như không để ý đến ánh mắt cùng giọng điệu xem thường của Cảnh Thiên mà tự tin gật đầu.
\- đúng vậy, chỉ dựa vào mình tôi.
Cảnh Thiên ngây người, Hạ Kỳ Như đột nhiên ngồi xổm xuống đối diện với Cảnh Thiên, rành rọt nói từng từ.
\- thứ anh đã mất tôi sẽ thay anh tìm về, anh muốn xử lý ai có thể nói với tôi, tôi giúp anh xử lý, chân của anh, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa lành.
\- cô vì sao phải đối tốt với tôi như vậy?
Cảnh Thiên lúng túng dời ánh mắt, hắn lúc này mới chỉ ở thời kỳ đầu của giai đoạn hắc hóa, hơn nữa bản chất hắn vẫn không xấu xa, vì thế hắn vẫn sẽ dễ dàng bị dao động bởi sự quan tâm của người khác.
Kiếp trước hắn trở nên độc ác cũng chỉ vì không có ai ở bên cạnh làm chỗ dựa cho hắn những lúc hắn cần nhất, thế nên hắn chỉ có thể khoác lên mình tấm áo choàng đầy gai nhọn để có thể bảo vệ bản thân không cho một ai tổn thương mình nữa.
Lúc một mình ở trong nhà vệ sinh kia bị người đánh người mắng, lại một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, Cảnh Thiên thật sự đã rất sợ hãi, cũng rất hận những người đã từng bước dồn hắn đến bước này.
Cha hắn sợ hắn vượt qua Cảnh Vũ, vượt qua đứa con cưng mà ông ta tự hào nên làm hai chân hắn tàn phế.
Không sao cả, thân thể này của hắn là do ông ban cho, nếu ông muốn lấy hắn cũng không oán trách.
Em trai muốn chức chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh, cũng không sao cả, em trai thích thì hắn cho thôi, dù sao hắn và Cảnh Vũ cũng là người nhà mà.
Nhưng hắn càng nhún nhường bọn họ càng lấn tới, là bọn họ bức hắn nhảy xuống vực sâu của sự tuyệt vọng, là bọn họ đánh thức con ác quỷ đã ẩn náu trong người hắn suốt mấy chục năm qua.
Nhưng Cảnh Thiên ngàn lần không nghĩ tới phía dưới vực thẳm kia không phải bóng tối vô tận mà là một vòng ôm ấm áp.
Hơn nữa người ấy còn nói cô ấy sẽ làm lá chắn cho hắn, bảo vệ hắn khỏi mọi giông tố của cuộc đời?
Trong khoảnh khắc kia, Cảnh Thiên đã cảm động.
Nhưng nghĩ tới những khuôn mặt tươi cười thân thiết nhưng sau lưng lại đầy toàn tính của những người mà hắn coi là người nhà kia, Cảnh Thiên lại nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
\- Hà tiểu thư, cô vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi, tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi.
Hạ Kỳ Như thở dài, đứng lên đẩy hắn về phía giường ngủ.
Lúc nhìn thấy tất cả chăn ga gối đệm đều đã được thay mới, Cảnh Thiên lại lần nữa ngạc nhiên.
Cái này cũng là cô bảo bọn họ làm sao?
Cảnh Thiên còn đang ngạc nhiên, Hạ Kỳ Như đã nói.
\- lát nữa anh muốn ăn gì, tôi cho người nấu?
\- tôi không đói, tối cô cũng đừng làm phiền tôi.
Cảnh Thiên nói xong liền tiến về phía giường ngủ, lúc hắn đang chật vật leo lên giường thì một đôi tay nhỏ nhắn xuất hiện đỡ lấy hắn, giúp hắn nằm lên giường.
\- có việc cứ gọi tôi, tôi ở ngay phòng đối diện.
Hạ Kỳ Như nói xong liền đi ra ngoài, Cảnh Thiên ngây ngốc nhìn theo cô, đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt hắn mới nhắm mắt lại.
Một suy nghĩ đen tối lướt qua đầu hắn nhưng bị hắn nhanh chóng loại bỏ.
Hắn có thể lợi dụng bất cứ ai, nhưng cô thì không được.
Cảnh Thiên bị dọa bởi chính suy nghĩ này, nhưng trong lòng luôn có giọng nói ngăn cản hắn lợi dụng cô, làm tổn thương cô.
Nếu không hắn sẽ phải hối hận cả đời này.
Cảnh Thiên trầm ngâm hồi lâu.
Hắn sẽ hối hận sao?
Vì sao hắn phải hối hận chứ?
Là cô tự nguyện để hắn lợi dụng mà, vậy vì sao hắn lại do dự?
Cảnh Thiên bị suy nghĩ này hành hạ đến quá nửa đêm mới có thể ngủ thiếp đi.
Nhưng hắn vừa chợp mắt một lúc, liền bị đánh thức bởi tiếng ồn bên dưới, lúc này hắn mới nhận ra, trời không biết từ khi nào đã sáng rồi.
Cảnh Thiên vừa đinh ngồi dậy cửa phòng đã mở ra, một người hầu đi vào, cung kính nói.
\- thiếu gia, để tôi giúp cậu.
Đã lâu rồi Cảnh Thiên không được người ta đối xử tử tế như vậy nên hơi bất ngờ, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
\- bên dưới xảy ra chuyện gì vậy?
\- Hà tiểu thư nói cậu không cần quan tâm đến chuyện này, để tôi giúp cậu.
Nữ hầu gái vừa tiến lên, Cảnh Thiên liền lạnh mặt.
\- tôi tự làm được.
\- thiếu gia...vâng.
Người hầu chạm phải ánh mắt của hắn liền lùi ra sau, tuy Cảnh Thiên giờ chỉ là một tên tàn phế, nhưng hắn có Hà tiểu thư bảo kê, mà Hà tiểu thư...
Người hầu nhớ lại cảm giác đau đớn kia lập tức lùi ra xa không dám lại gần nữa.
Cảnh Thiên đuổi được nữ hầu gái kia đi liền tự mình leo lên xe lăn rồi đi ra ngoài, trực tiếp xuống phòng khách.