Hạ Kỳ Như bị nhốt ở một góc: "..."
Vì sao lại cướp hào quang của ta, đáng lẽ ra người bây giờ ngồi ở đây là hắn mới đúng mà!!!!!
Tiểu Hắc: "..."
Riết rồi quên mất giới tính của mình luôn rồi à?
Cô là con gái đó, học tập những người khác một chút đi có được không hả?
Hạ Kỳ Như nhìn mấy người phụ nữ đang vừa khóc vừa gào ở phía xa xa kia...
Không được, việc mất hình tượng như gào thét thế này cô còn lâu mới làm.
Kiên quyết trung thành với tạo hình cao quý lãnh diễm.
"...Nhưng mà tiểu chủ nhân, trong lúc người khác đang bỏ chạy tán loạn, cô ngồi một mình một góc như thế này có phải có chút lạc quẻ rồi không??
"Kệ ta, ta thích thế, ngươi quản được chắc?"
"..."
Tiểu Hắc còn đang định nói tiếp, nguy hiểm từ tứ phía đột nhiên ập đến chỗ nó và tiểu chủ nhân.
Tại một nơi khác.
"Điện hạ, hắn xuất hiện rồi."
Kỷ Vũ vốn đuổi theo tên cảnh vệ kia, không nghĩ tới giữa đường lại thu được bất ngờ ngoài ý muốn.
"Z1, dẫn đường cho ta."
"Rõ."
Kỷ Vũ vừa xác nhận được mục tiêu liền đổi hướng đi, dùng tốc độ mà người thường khó thấy được bắt đầu đi đến chấm đỏ trên màn hình, tên cảnh vệ nào dễ bỏ qua như thế, ngay lập tức bám theo sau.
Kỷ Vũ mất kiên nhẫn, cũng không quan tâm đến sự nhân bản của sinh vật này, trực tiếp làm nổ tung thân thể của người kia rồi biến mất sau góc khuất một căn phòng thí nghiệm.
"Z1, ngươi có chắc là ở đây không?"
"Điện hạ, ta chắc chắn."
Kỷ Vũ nhận được đáp án từ Z1 liền nhìn không gian tối đen đang bao quanh mình, so với khung cảnh hỗn loạn ngoài kia, nơi này giống như ở một chiều không gian khác vậy.
Ngoại trừ hắn ra thì không còn ai khác nữa.
Nhưng nếu nhìn trên màn hình cảm ứng, hắn lại phát hiện ra có một chấn đỏ đang tiến đến gần hắn, ngay lúc chấm đỏ và chấm xanh chồng lên nhau, cổ tay hắn cũng bị một thứ vô hình bắt lấy.
Nguồn năng lượng hắn mới tích tụ được gần đây đang dần bị đối phương hút đi, Kỷ Vũ cảm thấy không ổn, hắn lập tức phản đòn, dựa vào trực giác mà chuẩn xác bắt lấy tay người kia vật hắn xuống đất.
Bụp.
Ngay lập tức trong không gian liền vang lên tiếng vật nặng ngã trên nền đất, mà trên chân Kỷ Vũ cũng cảm giác được có dị vật.
Kỷ Vũ vội rút con dao ở bên hông ra chém xuống, tốc độ của hắn nhanh, nhưng dị vật kia càng nhanh hơn.
Rất nhanh liền không cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa.
Mà trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện vô số chấm đỏ.
Không phải là chấm đỏ trên màn hình, mà là đôi mắt của những quái vật biến dị.
Đồng tử của Kỷ Vũ đột nhiên thu nhỏ lại.
Vì sao lại có nhiều sinh vật Lam tinh ở đây như vậy?
Sinh vật Lam tinh bị nhốt ở đây đã lâu lại không được ăn uống đầy đủ, lúc này vừa thấy người sống liền nhanh chóng tiến đến chỗ Kỷ Vũ.
Kỷ Vũ không sợ sinh vật ở Lam tinh, chỉ là bọn chúng sống rất dai, dai đến mức khiến người ta bực mình.
Hơn nữa nhân loại kia còn đang đợi hắn, hắn không thể để cô tức giận được.
Phi.
Hắn toàn nghĩ cái quỷ gì không vậy!!!!
Dẹp hết đi.
Kỷ Vũ nói thì nói thế nhưng vẫn nhanh chóng xử lý hết lũ quái vật này.
"Điện hạ, hắn chạy mất rồi."
Kỷ Vũ vừa xử lý xong tên cuối cùng liền nhận được thông báo từ Z1, hắn dường như đã đoán trước được nên không bất ngờ, bình tĩnh trở về tìm Hạ Kỳ Như, chỉ hy vọng con nhóc kia vẫn ở nguyên tại chỗ chờ mình.
Dù sao lực tinh thần của hắn chỉ có tác dụng bảo vệ cô, không ngăn cản hành động của cô, cho nên cô mà chạy lung tung hắn cũng không cản được.
Lúc Kỷ Vũ ra ngoài, trong căn cứ vẫn cực kỳ hỗn loạn, sau cùng không biết là vì hoảng sợ nên ngắm nhầm mục tiêu hay gì, một tên cảnh vệ đột nhiên đổ súng về phía hắn.
Kỷ Vũ cho là súng đạn bình thường nên cũng không chú ý, chỉ đến khi viên đạn ghim vào tay hắn, hắn mới phát giác ra có điểm không ổn.
Đây không phải loại đạn bình thường, đây là vũ khí của hành tinh Hoa Hạ.
Vì sao vũ khí vủa Hoa Hạ lại ở trong tay người trái đất chứ?
- người anh em cậu bị thương...vì sao máu của cậu lại là màu đen?
Có người cảnh vệ thấy hắn bị thương liền chạy đến, phát hiện máu của hắn khác biệt thì cảnh giác rút súng ra.
Lẽ nào cậu ta cũng là quái vật sao?
- tôi...
- đứng im, không được cử động.
Kỷ Vũ liếc nhìn xung quanh, khi phát hiện Hạ Kỳ Như không còn ở chỗ cũ thì mất kiên nhẫn, hắn giơ tay lên bóp nát khẩu súng trên tay cảnh vệ kia, lạnh giọng nói.
- nếu còn cản trở tôi, số phận của cậu cũng sẽ như khẩu súng này.
Nói xong liền rời đi, để lại người cảnh vệ mặt cắt không còn giọt máu.
Để tránh thu hút sự chú ý của người khác, Kỷ Vũ cởi áo khoác ngoài ra quấn lên cổ tay mình, cũng che đi màu máu khác biệt trên đó.
Lúc hắn tìm được người, Hạ Kỳ Như đang cùng một nữ sinh đánh nhau.
Chỉ là nhìn nữ sinh kia có chút không đúng lắm.
Chết tiệt.
Kỷ Vũ âm thầm chửi thề một câu rồi lao đến chỗ cô.
- để tôi, cô không phải đối thủ của cô ta đâu.
Hạ Kỳ Như: "..."
Cô xác thực không phải đối thủ của cô ta thật, đánh nhau từ nãy giờ cũng chỉ miễn cưỡng cầm chân được cô ta mà thôi.
Bi ai.
- ngũ điện hạ, lâu rồi không gặp.
Mỹ nữ kia nhìn thấy Kỷ Vũ, nụ cười trên môi đột nhiên sâu hơn mấy phần.
- Lập Hạ, ân oán của chúng ta đừng có lôi người khác vào.
Kỷ Vũ âm trầm nói, không biết vì sao khi nhìn thấy cô bị thương hắn lại thấy khó chịu, chỉ muốn hủy diệt những kẻ đã làm hại đến cô mà thôi.
Kỷ Vũ không thích cảm giác này cho lắm, rất nhanh liền áp chế nó lại.
Lập Hạ cười càng tươi.
- điện hạ rất coi trọng cô ta?
Kỷ Vũ không trả lời cô ta vấn đề này mà trực tiếp đánh luôn.
"Điện hạ, lực tinh thần của ngài và cô ta đều trên cấp A, nếu thật sự đánh nhau, những người xung quanh sẽ bị ảnh hưởng."
Z1 phân tích tình hình xong liền lên tiếng nhắc nhở Kỷ Vũ.
"Sự sống chết của bọn họ, với ta không có một xu quan hệ nào hết."
Kỷ Vũ rất lạnh lùng nói.
Tính cách của hắn vốn là như vậy.
Trước đó bởi vì bản thân bị thương, lực tinh thần cũng bị ảnh hưởng không cách nào sử dụng được nên mới nhẫn nhịn ở lại nơi này, chịu sự khi dễ của nhân loại kia.
Bây giờ lực tinh thần đã khôi phục, hắn tại sao lại phải tiếp tục nhẫn nhịn chứ.
Lập Hạ cảm nhận được sức mạnh từ người đối diện liền nghiêm túc hẳn.
Không hổ danh là người có lực tinh thần mạnh nhất hành tinh Hoa Hạ, mới đó lực tinh thần đã khôi phục lại cấp A rồi.
"Tiểu chủ nhân, trên người cô ta cũng có năng lượng ở thế giới thứ ba, cô nghĩ liệu cô ta có phải ác ủy ở đó nhập vào không?"
Hạ Kỳ Như đang ngồi cắn hạt dưa xem kịch, nghe Tiểu Hắc nói xong liền cười nhạt.
Cả căn cứ này đâu đâu cũng có, nào phải mình cô ta mới có.
Cho nên cô mới không biết bắt đầu từ đâu đây?