"Không muốn gì cả, chỉ đơn giản là thích anh muốn anh ở bên tôi thôi."
Người con gái hơi nghiêng người nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo không lẫn chút tạp chất, Kỷ Vũ vừa nhìn thấy liền không nhịn được mà giơ tay lên chạm vào má cô, thế nhưng hắn vừa giơ tay lên người con gái trước mặt liền lập tức tan biến vào hư vô.
Kỷ Vũ cũng vì vậy mà tỉnh lại.
Trước mặt hắn lại là căn phòng ngủ quen thuộc của mình.
Hắn đưa tay xoa hai thái dương đau nhức của mình rồi đi đến nhìn người con gái đang nằm trên giường kia.
Thời gian gần đây hắn rất hay nằm mơ thấy cô, mơ thấy lúc hai người còn ở căn cứ kia, cô lúc nào cũng tìm cách trêu chọc hắn, chọc cho hắn nổi khùng lên mới thôi, khiến hắn lần nào cũng hận không thể lập tức giết chết cô ngay lập tức.
Nhưng mà bây giờ hắn lại ước giá như thời gian có thể quay trở lại.
Lúc đó hắn sẽ không đối xử khắc nghiệt với cô, cũng sẽ không keo kiệt một cái ôm hay một cái hôn với cô nữa.
Kỷ Vũ hối hận, hối hận vì ngày đó quá vô tình với cô.
Nhưng mà hắn hối hận đến mấy người nằm trên giường kia cũng không thể tỉnh lại được.
Kỷ Vũ nhớ lại ngày đó cũng không hiểu rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết khi bản thân sắp không trụ được nữa, thời gian xung quanh đột nhiên ngừng lại, mảnh vải vốn quấn ở cổ tay cô đột nhiên biến to ra mà bao trùm lấy cô và hắn.
Trước khi mất đi ý thức hắn nghe thấy cô nói với mình, cô nhất định sẽ quay lại tìm hắn, cho nên hắn nhất định phải chờ cô.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn và cô đã ở trong phi thuyền rồi, mà cô vốn đang là một người bình thường khỏe mạnh lại đột nhiên rơi vào hôn mê sâu không rõ sống chết.
Lúc đó Z1 đã khởi động lại rồi, nhưng bởi vì Lạc Nguyệt đã rơi vào hôn mê nên cuối cùng Z1 vẫn nhận hắn làm chủ nhân.
Kỷ Vũ liền bảo nó khởi động phi thuyền đưa bọn họ trở về Hoa Hạ.
Công nghệ tiên tiến ở Hoa Hạ có thể giúp hắn biết được lý do vì sao cô lại đột nhiên trở nên như vậy.
Trên đường trở về, Kỷ Vũ có tìm hiểu về đám người Từ Đông kia, phát hiện Từ Đông cũng đột nhiên rơi vào hôn mê sâu giống như Lạc Tuyết, còn thuộc hạ của hắn thì không rõ tung tích, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nơi này vậy.
Kỷ Vũ có chút mơ hồ, nhưng hắn tra thế nào cũng không ra tung tích của bọn họ, cho nên bản thân chỉ có thể tạm gác lại nghi vấn này, tập trung chữa trị cho cô trước.
Hắn vẫn nhớ lúc hắn trở về, những người ở đó đều sợ hãi không thôi.
Cũng đúng thôi, bọn họ ai cũng mong hắn chết quách đi cho rồi, thậm chí vì để hắn chết nhanh một chút mà không ngại thuê người đi giết hắn.
Cho nên lúc này thấy hắn vẫn sống sót trở về đám người đó đều hoảng sợ không thôi.
Bọn họ sợ hắn sẽ trả thù.
Kỷ Vũ không để ý đến bọn họ mà đưa cô đi chữa trị trước.
Nhưng tất cả những bác sĩ giỏi nhất ở Hoa Hạ cũng không khiến cô tỉnh lại được.
Kỷ Vũ bỗng chốc nhớ lại câu nói cuối cùng của cô khi đó.
Cô nói hắn hãy kiên nhẫn đợi cô, cô nhất định sẽ quay lại tìm hắn.
Lúc đó hắn đã tuyệt vọng đến cực điểm, câu nói đó của cô chính là động lực để hắn tiếp tục tồn tại.
Cho nên Kỷ Vũ cứ thế mà mơ hồ sống tiếp.
Trong chớp mắt thời gian đã trôi qua được vài năm rồi.
Bởi vì không chịu chăm sóc bản thân mình nên Kỷ Vũ ngày càng tiều tụy, nhưng mỗi khi đến thăm cô hắn đều cố gắng chỉn chu nhất có thể.
Cô là một người xem trọng ngoại hình hơn cả mạng mình, nếu hắn mà xấu quá cô lại không chịu thích hắn nữa thì sao.
Nhưng mà khi hôm nay hắn đến, cô lại yên lặng hơn bình thường rất nhiều, Kỷ Vũ mơ hồ cảm thấy bất an, hắn lập tức đi tới kiểm tra các chỉ số trên máy tính, phát hiện những chỉ số đó đang dần trở về 0 thì sợ hãi không thôi.
Hắn vội vã đi tới gần cô muốn dùng năng lượng tự chữa lành của mình để giúp cô nhưng bị Z1 cản lại.
"Điện hạ, cô ấy đi rồi."
Vỏn vẹn chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một người vốn đang sống sờ sờ trước mặt hắn cứ thế rời đi.
Kỷ Vũ như kẻ điên vậy, mặc kệ Z1 ngăn cản hắn vẫn cứ liên tục truyền năng lượng cho cô, cho đến khi sức lực của bản thân cạn kiệt mà những chỉ số trên mà hình kia vẫn chỉ là một đường thẳng hắn mới ngồi bệt xuống đất.
Vì sao lại vậy?
Cô đã nói cô sẽ quay lại tìm hắn mà, vì sao cuối cùng cô lại nuốt lời chứ?
Kỷ Vũ như người mất hồn mà ngồi ngẩn người ở đó rất lâu.
Mãi một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy đi tới lấy ra bộ váy cưới mà hắn đã chuẩn bị từ trước ra cẩn thận thay cho cô, cũng lồng luôn chiếc nhẫn mà hắn tự làm lên tay cô.
Đây mới đúng là vật đính ước mà hắn để giành cho bạn đời của mình, chỉ là lúc đó hắn không đủ can đảm để lấy ra.
Để rồi lúc này đây người con gái kia đã không thể nào nhìn thấy được cảnh này nữa.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chảy ra lặng lẽ rơi lên gò mà cô.
Trước đó hắn vẫn luôn tự huyễn hoặc bản thân, cô rồi sẽ tỉnh lại, hắn rồi vẫn sẽ có cơ hội đeo nó lên tay cô mà thôi.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng đến cả vẻ mặt vui mừng của cô khi nhìn thấy nó nữa.
Đáng tiếc...
Kỷ Vũ ôm lấy cô vào lòng, cả người hắn bắt đầu phát ra những tia sáng nhè nhẹ, thân ảnh của hắn và cô cũng dần dần tan biến theo những tia sáng kia.
...
- có chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Người dân Hoa Hạ được một phen náo động khi đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng to lớn quét qua khu vực mình sinh sống.
Nhưng bởi vì nguồn năng lượng này không có tính công kích cho nên bọn họ cũng chỉ có chút tò mò mà thôi.
Chỉ có người của hoàng gia Hoa Hạ hiểu nguồn năng lượng kia có ý nghĩa gì.
Một người có lực tinh thần đạt từ cấp A trở lên sau khi chết sẽ giải phóng ra một nguồn năng lượng to lớn, khi năng lượng cạn kiệt bọn họ cũng sẽ tan biến vào hư không, không bao giờ tái sinh được nữa.
Mà người có thể phát ra nguồn năng lượng lớn như vậy chỉ có một người mà thôi.
Bọn họ lập tức cử người đến chỗ Kỷ Vũ kiểm tra.
Quả nhiên lúc bọn họ đến nơi, ngoại trừ người máy Z1 đã ngừng hoạt động từ lâu ra thì không còn gì khác nữa.
Một người vừa sinh ra đã không được chào đón thì khi chết đi cũng sẽ không có ai quan tâm.
Cho nên rất nhanh mọi người liền quên mất một người tên Kỷ Vũ đã từng tồn tại trên đời này.
Cả cuộc đời hắn từ khi sinh ra đã tràn ngập đau khổ, Lạc Tuyết là người kiên trì muốn bước vào thế giới của hắn nhất, thế nhưng khi đó hắn lại không biết trân trọng cô, cho nên khi chết đi cũng chỉ có ra đi trong đơn độc.
Cô...cuối cùng vẫn là đi trước hắn một bước.