Hạ Kỳ Như chỉ vào bài đăng trên tài khoản của mình, cực kỳ bình tĩnh nhìn Cảnh Thiên, Cảnh Thiên tự hào gật đầu.
\- rất hay, rất mùi mẫn đúng không?
\- không.
Hạ Kỳ Như mặt lạnh từ chối rất dứt khoát.
Cảnh Thiên nghe vậy cũng không giận, chỉ lặng lẽ hôn cô thôi, hôn đến khi nào cô khen hắn viết hay mới chịu ngừng lại.
Hạ Kỳ Như: "..."
Giỏi lắm, giờ đã học được thói xấu này rồi cơ à?
"..."
Thực ra đại đa số thời điểm Cảnh Thiên đều rất ôn hòa, cũng không quản Hạ Kỳ Như quá chặt chẽ.
Nhưng có đôi khi hắn lại cực kỳ tiêu cực, tiêu cực đến cực đoan.
Hạ Kỳ Như ban đầu còn sợ, nhưng sau nhận ra chỉ cần cô dỗ hắn, hắn liền sẽ vui vẻ trở lại, lại là một con cừu non dễ dụ, dễ lừa...
Mà điểm này cực kỳ tương đồng với Cảnh Thiên ở thế giới thứ hai kia.
Cực kỳ thích ăn vạ.
Mà qua từng thế giới, cách ăn vạ cũng không giống ai.
Ai đời đi dọa cho con gái nhà người ta xanh mét cả mặt mày mà lúc sau lại nói tại cô chỉ nhìn màn hình mà không nhìn hắn nên hắn mới giận.
Ha...
May cho ngươi là bà có trái tim khỏe mạnh đấy, không có ngày bị ngươi dọa chết như chơi.
Yêu đương là phải ngọt ngào, hường phấn chứ.
Ai như ông này, y như phim hành động mạo hiểm mà chỉ cần sai sót một chút liền phải trả một cái giá rất lớn.
Hơn nữa Cảnh Thiên hiện tại rất nhây, đã nhây còn lưu manh lắm trò nữa.
Hắn biết cô bị mù đường nên chỉ khi nào ra ngoài đường mới dỗi.
Nếu Hạ Kỳ Như không dỗ hắn sẽ không đưa cô về, nhưng cũng không bỏ mặc cô mà cứ lẽo đẽo theo sau cô.
Hạ Kỳ Như đi tới đâu, hắn sẽ đi tới đó, kiên nhẫn cùng cô đi qua một con đường cả chục lần cũng không oán thán.
Đến khi Hạ Kỳ Như đi qua con đường đấy đến lần thứ 30 hắn mới bình tĩnh hỏi cô.
Cô đã đi qua con đường này 30 lần rồi, có muốn đổi con đường khác cho mới mẻ không?
"..."
Mỗi lần như vậy, Hạ Kỳ Như đều tức gần chết, nhiều lúc chỉ muốn đập chết hắn cho rồi.
Nhưng sau ngẫm lại, hắn chết mình cũng chết, hơn nữa...cô...cũng có chút không nỡ để hắn chết.
Nhưng mấy chuyện kia cũng không đáng hận như lúc hắn cầu hôn cô.
Cũng không biết vì sao mà Cảnh Thiên biết cô sợ nước mà lừa cô lên du thuyền rồi mới cầu hôn cô.
Cô không đồng ý?
Thế thì ở trên du thuyền cả đời cũng đừng hòng vào bờ nữa.
Hạ Kỳ Như: "..."
Lần này đừng ai ngăn cản bà, bà nhất định phải ném hắn xuống biển cho cá mập ăn.
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu chủ nhân, cô biết lái du thuyền không?
"..."
Nếu không thì cô cứ chấp nhận hắn đi, người ta cũng chỉ muốn có một cái danh phận thôi mà.
Ai bảo cô khiến người ta cảm giác thiếu an toàn khi ở bên chứ?
Lần nào ăn xong cũng xách quần chạy lấy người, người ta có thể không sợ hãi mà đòi một cái danh phận sao?
"..."
Tuy du thuyền rất lớn, lan can cũng rất cao, vượt qua cả người Hạ Kỳ Như nên cô không cần sợ bản thân sẽ rơi xuống biển, nhưng Hạ Kỳ Như vẫn rất sợ hãi.
Trụ chưa tới một ngày đã vừa khóc vừa đưa tay ra cho Cảnh Thiên đeo nhẫn cưới cho mình.
Mọi người cứ khen ảnh đẹp mà đâu biết lúc chụp bức hình này Hạ Kỳ Như vẫn còn đang khóc tu tu vì chưa hết sợ.
Cũng nghe nói sau khi Cảnh Thiên cầu hôn thành công đã bị ghẻ lạnh một thời gian dài.
Nhưng ngoại trừ chuyện này ra thì cuộc sống sau hôn nhân của hai người cũng không có gì sóng gió cho lắm, vô cùng yên bình.
Nội tâm Hạ Kỳ Như: "..."
Ừm, trừ những lúc hắn đột nhiên dỗi đòi cô dỗ và lúc hắn nổi thú tính ra thì đúng là rất yên bình.
Mỉm cười.jps.
Còn về Thiệu Huy và Hà Nguyệt Nhi.
Một lời khó nói hết.
Nghe nói lúc đó Thiệu Huy dù hao hết tâm tư cũng không giữ được đứa bé trong bụng Hà Nguyệt Nhi.
Chủ yếu là Hà Nguyệt Nhi từ lúc bị mọi người quay sang ném đá, tâm lý liền bắt đầu bất ổn định, lúc mê lúc tỉnh, lại không biết tự chăm sóc bản thân, kết quả đứa con trong bụng phải ra đời trước 2 tháng.
Sau khi nó ra đời, Hà Nguyệt Nhi lại bỏ bê nó, tích cực ăn kiêng giữ dáng với mộng tưởng quay lại giới giải trí lần nữa, thậm chí vì muốn Thiệu Huy đầu tư cho mình mà còn đem con ra uy hiếp Thiệu Huy.
Thế nên từ lúc đứa bé được ra đời cho đến khi nó lên 6 tuổi, Thiệu Huy vì không muốn Hà Nguyệt Nhi ảnh hưởng xấu đến con mình mà cấm hai mẹ con gặp nhau.
Nhưng mà sau đó Hà Nguyệt Nhi vẫn gặp được, còn lừa con mình lấy tiền, sau đó bỏ rơi nó ở giữa đường, khiến thằng bé vì chạy đi tìm cô mà bị tai nạn giao thông, chết trong oan ức.
Thiệu Huy sau chuyện này liền xuất ngoại, sau cũng không thấy có tin tức gì nữa.
Còn về đứa trẻ kia, có lẽ bởi vì chết oan nên linh hồn nó không đi xuống địa phủ mà nấn ná ở nhân gian rất lâu.
Sau này có một lần Hạ Kỳ Như cùng Cảnh Thiên đi thăm mộ Hạ Lăng có gặp thằng bé đang ngồi ở một góc, nhìn rất đáng thương.
Lúc nhìn thấy Hạ Kỳ Như quá giống mẹ mình, nó liền bám theo không ngừng.
Nhưng bởi vì Hạ Kỳ Như thể chất thuần âm, lại có Tiểu Hắc bảo kê nên thằng nhóc đó chỉ có thể lẽo đẽo theo sau cô, không dám đến gần, lại càng không dám để lộ bộ dạng lúc chết của nó trước mặt cô.
Hạ Kỳ Như biết nó đi theo mình nhưng không có biểu hiện gì đặc biệt cả, giống như là không biết đến sự hiện diện của nó vậy.
Không những vậy mà thi thoảng cô còn bảo vệ nó khỏi các ác linh khác, tránh cho nó bị bọn chúng ăn thịt.
Tiểu Hắc từng nhiều lần hỏi cô vì sao không bắt nó về địa phủ.
Nhưng Hạ Kỳ Như không trả lời nó.
Mãi tới mấy năm sau, khi Hà Nguyệt Nhi vì lên cơn sốc thuốc mà qua đời, linh hồn của đứa bé kia mới tạm biệt Hạ Kỳ Như mà đón mẹ nó xuống Âm giới.
Lúc đó Tiểu Hắc mới hiểu.
Tuy Hà Nguyệt Nhi không yêu quý đứa bé này, nhưng đứa bé thì vẫn rất yêu quý mẹ mình, cho nên nó mới ở lại dương gian chờ Hà Nguyệt Nhi, chờ cô ta cùng nó qua cầu Nại Hà, để kiếp sau...nó và cô ta lại tiếp tục tình mẫu tử còn dang dở ở kiếp này.
"Tiểu chủ nhân, cô nói xem đứa trẻ này có phải ngốc không vậy? Rõ ràng Hà Nguyệt Nhi đâu có yêu quý nó đâu, sao phải cố chấp muốn làm con của cô ta chứ?"
"Vì sao ngươi không nghĩ đứa bé này là nghiệp của Hà Nguyệt Nhi đi."
Hạ Kỳ Như lặng lẽ nói.
Người ta thường nói gieo nhân nào gặt quả nấy.
Đứa bé đó có thể kiên nhẫn đợi Hà Nguyệt Nhi 10 năm cũng không hẳn là vì yêu quý cô.
Tình yêu có thể khiến con người ta kiên trì đi tiếp thì hận thù cũng vậy.
Cho nên cô có thể nhìn ra số phận kiếp sau của Hà Nguyệt Nhi có lẽ cũng sẽ không được tốt đẹp cho lắm.
Hạ Kỳ Như còn đang cảm thán, một thiếu nữ chừng 20, 21 tuổi đột nhiên chạy đến chỗ cô.
\- chị ơi, em nhớ chị quá à.
\- em đến một mình sao?
Hạ Kỳ Như nhìn thiếu nữ đã lớn phổng phao kia, đột nhiên có chút hoài niệm.
Nếu năm xưa Hạ Lăng không vì thương tình mà thả con nhóc này về dương gian, thì có lẽ hiện tại Hạ Kỳ Như đã không có cơ hội gặp lại con nhóc này lần nữa, cũng không có có cơ hội trở thành hàng xóm của con bé.
\- không có, em đến cùng anh trai và chị dâu đó.
Thiếu nữ vừa nói xong, Tích Vũ cùng một cô gái cũng đi xuống.
Tuy hắn hiện tại đã ngoài 40 nhưng vẻ ngoài vẫn rất trẻ trung, năng động.
Hạ Kỳ Như nhìn thấy hắn liền gật đầu một cái coi như chào hỏi, Tích Vũ còn chưa kịp mở lời, một bóng người đã lao ra kéo cô đi mất.
Hạ Kỳ Như buồn cười nhìn Cảnh Thiên.
\- người ta đã kết hôn rồi, còn có cả con nữa, con cũng đã lên mẫu giáo rồi mà anh còn ghen với người ta, anh có thấy ấu trĩ không hả?
\- phòng hơn chống.
Cảnh Thiên chỉ nói ngắn gọn vậy rồi thôi.
Dù sao hắn đã để ý đến tên Tích Vũ này lâu lắm rồi.
Tuy Hạ Kỳ Như có công cứu em gái hắn, nhưng hắn chỉ cần giúp lại cô một lần là được rồi, ai cần hắn giúp cô mãi chứ.
Hơn nữa đừng coi thường trực giác của đàn ông, nếu không phải hắn ra tay nhanh, giành được cô về tay mình trước, tên Tích Vũ này sẽ kết hôn sao?
Mơ đi.
Giờ nhìn xem, đã kết hôn rồi còn cố ý mua nhà cạnh nhà hắn, để em gái hắn sang làm phiền cô, kéo gần khoảng cách giữa cô và mình.
Thật nham hiểm.
Hạ Kỳ Như: "..."
Hắn cả ngày toàn nghĩ cái quỷ gì không vậy?
Tuy hai người là hàng xóm, nhưng đây là khu biệt thự cao cấp, đi từ nhà cô đến nhà hắn cũng phải mất tới 10 phút đi bộ đấy có được không hả?
Cảnh Thiên đối với chuyện này biểu thị mình không quan tâm, cũng không nghe cô giải thích.
Hắn chỉ biết hắn dỗi rồi, cô mau tới dỗ hắn đi.
Hạ Kỳ Như: "..."
Dỗ thì dỗ, cô sợ hắn chắc.
Kết thứ giới thứ ba.
\*Giờ đã có nàng nào hiểu lý do vì sao Tích Vũ lại luôn giúp đỡ chị nhà chưa nè.\*