Lục Cửu nghe vậy liền nhìn theo ánh mắt của cô, bình tĩnh nói.
- họ đi ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về thôi.
Hắn vừa dứt lời, dưới phòng khách cũng vang lên tiếng nói chuyện của Hạ Lăng và chú Ngôn.
Một lát sau bên ngoài cũng bắt đầu có người hầu đi lại dọn dẹp.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh hắn, không nói gì nữa.
Lục Cửu nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, mày đột nhiên nhíu chặt.
Không...
Tiểu Hạ mà hắn biết không phải như thế.
Hắn bắt đầu hồi tưởng lại, theo từng suy nghĩ của hắn, Hạ Kỳ Như ở phía đối diện cũng bắt đầu thay đổi theo.
Từ bình thản đến tức giận, hung dữ, thậm chí là có ý định bỏ trốn ra ngoài.
Lúc bị người bên ngoài chặn lại, cô còn đánh cả bọn họ nữa, khi bị hắn cản lại Hạ Kỳ Như liền quay sang đánh hắn.
- Lục Cửu, anh còn dám nhốt em lần nữa, anh có tin em sẽ đánh chết anh hay không?
- anh tin, anh tin, vợ à, anh đang bị thương, em đừng nghịch nữa.
Lục Cửu khổ sở mãi mới ôm được người từ bên ngoài về, hắn cuối cùng cũng từ bỏ hồi tưởng.
Hạ Kỳ Như ở trong lòng hắn cũng ngừng dãy dụa, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lục Cửu nhớ lại bộ dạng hung dữ đanh đá ban nãy của cô, tuy thật sự rất giống mọi khi, nhưng đôi mắt lại không linh động như trong ký ức của hắn.
Lục Cửu không thích điều này chút nào, sau một hồi suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn như hiện tại của cô là tốt nhất.
Bởi vì như vậy cô sẽ không thể lén hắn trốn ra ngoài gây chuyện, lén hắn lập kết giới.
Cũng sẽ không nghe lời hắn mà chạy vào kết giới kia, bị đánh tan linh hồn.
Đúng vậy.
Tiểu Hạ, em chỉ cần ngoan ngoãn như vậy ở bên anh, tất cả mọi chuyện đều sẽ không phát sinh.
Em cũng sẽ không chết nữa.
- được, nghe lời anh hết.
Hạ Kỳ Như máy móc gật đầu, Lục Cửu hài lòng giơ tay lên xoa đầu cô, người đối diện vẫn không phản ứng, còn dụi đầu vào ngực hắn làm nũng.
Tình cảnh này vừa vặn bị Hạ Lăng đi vào bắt gặp, cậu nhóc co rút khóe miệng mấy cái, cuối cùng nhịn xuống cảm giác muốn bỏ chạy ra ngoài, cứng nhắc nhìn hai người kia không nói chuyện, mãi tới khi Lục Cửu quay sang nhìn cậu, cậu mới mấp máy môi nói một cách máy móc.
- chị, hai người còn chưa kết hôn đừng nên thân thiết quá như vậy.
Nói xong còn càu nhàu thêm mấy câu, mãi tới khi Lục Cửu liếc nhìn mới ngừng lại giận dỗi đi ra ngoài.
Tất cả đều rất gượng gạo.
Thế nhưng Hạ Kỳ Như lại không cảm thấy gì cả, cô giống như một con rối vô hồn mặc người khác thao túng mình.
Lục Cửu nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, tâm hắn liền mềm đi.
- bé con, em ở đây đợi anh một chút, anh ra ngoài xử lý chút chuyện sẽ quay lại với em ngay.
- ừm.
- ngoan lắm.
Lục Cửu hài lòng in lên trán cô một nụ hôn, sau đó mới đi ra bên ngoài.
Theo từng bước đi của hắn, nhưng người hầu xung quanh cũng lần lượt cử động, máy móc làm công việc thường ngày của mình.
Hạ Lăng ngồi bó gối trên sô pha xem phim, chú Ngôn ở ngoài sân đúc thúc mọi người làm việc.
Tất cả đều giống như hắn tưởng tượng, không sai một ly, chỉ là...
Lục Cửu phất tay một cái, tất cả mọi người xung quanh đều biến mất, khu biệt thự mới nãy còn tươi sáng đẹp đẽ, lúc này đã trở nên tối tăm đến cùng cực.
Trong chớp mắt không gian xung quanh chỉ còn lại mình hắn đơn độc đứng đó.
Lục Cửu hơi cau mày lại nhìn chằm chằm vào sô pha nơi Hạ Lăng vừa ngồi kia...
Thật sự là ảo giác của hắn sao?
Lục Cửu nhìn vào chỗ đó thật lâu, mãi sau hắn sợ Hạ Kỳ Như không thấy mình lên sẽ sốt ruột nên mới vội vàng đi lên tìm cô.
Hắn vừa đi khuất, có hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai người này không ai khác chính là Hạ Lăng và Ngôn Cẩn.
Dù rằng lúc đó bọn họ đã rất nhanh tay, nhưng lại vạn lần không ngờ tới phạm vi của ảo cảnh lại lớn như vậy, cho nên cả hai cứ thế bị cuốn luôn vào nơi này.
- giờ chúng ta phải làm gì đây? Hắn liệu có làm tổn thương chị tôi không?
Hạ Lăng và chú Ngôn ngồi núp sau bồn hoa, hoàn toàn không dám ra mặt nữa.
Dù sao đây cũng là sân nhà của người ta, bọn họ chỉ cần tác động một chút liền bị hắn phát hiện ra ngay.
Lúc đó Lục Cửu có vì muốn ngăn cản bọn họ đưa Hạ Kỳ Như đi mà giết bọn họ cũng không biết chừng.
Ngôn Cẩn nghe xong có chút giật mình mà liếc nhìn cậu ta một cái.
Tổn thương Hạ đại nhân?
Người đã chết rồi sao có thể tổn thương được nữa?
Nhưng mà anh không dám nói ra điều này, dưới tình huống hiện tại kích động ai cũng không có chỗ tốt.
- sẽ không đâu, nhưng để đề phòng bất trắc chúng ta vẫn nên tìm ra nơi Lục Cửu cất giữ phần hồn của Hạ đại nhân rồi đánh thức hắn sớm vẫn hơn.
Một người sử dụng lực tinh thần quá nhiều, hệ thần kinh chắc chắn sẽ bị tổn thương ngay lập tức.
Giá trị võ lực đã không bằng tên Cảnh Thiên kia rồi mà giờ trí lực cũng thua nốt thì còn làm ăn gì được nữa.
Lúc đấy làm sao mà báo thù cho Hạ đại nhân được.
Ngôn Cẩn cảm thấy rất bất lực.
Anh sống trên đời lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gặp trường hợp nào như Hạ đại nhân với Lục Cửu.
Ờ mà...
Nếu xét về giá trị võ lực lẫn tuổi đời, không biết đại nhân nhà hắn và Lục Cửu ai hơn ai nhỉ?
Ngôn Cửu tự nhận bản thân sống đã rất lâu rồi, nhưng anh vẫn không tài nào dò ra được lai lịch của hắn, giống như lần đầu anh gặp Hạ Kỳ Như vậy.
Lẽ nào hai người này là đến cùng một thế giới sao?
- chú Ngôn theo chú linh hồn cùa chị tôi có thể nhốt ở đâu được?
Hạ Lăng thấy Ngôn Cẩn không nghe lời mình liền đưa tay lên đẩy nhẹ vào vai anh.
- không biết, cứ đi tìm thôi, nhưng phải thật cẩn thận, đừng để hắn phát hiện ra cậu không phải là một nhân vật ảo của thế giới này.
Thực ra thì ảo cảnh của Khởi Phong từng được phát động một lần rồi.
Lần đầu tiên khi hắn là công tước Eris kia, bởi vì đó là hành động vô thức cho nên ban đầu Hạ Kỳ Như mới có thể vô thanh vô thức đi theo hắn mà hắn không hề hay biết, còn lần này lại không như vậy.
Kết giới này là hắn cố tình lập ra, so với lần trước, kết giới này hoàn chỉnh hơn nhiều, tất cả những người ở đây bao gồm cả Hạ Kỳ Như đều là hắn tạo ra, bởi vì hắn không muốn chấp nhận sự thật là cô đã chết, cho nên nhất cử nhất động ở nơi này hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần có sai khác một chút, hắn đều dễ dàng phát hiện ra được.
Cũng nay Ngôn Cẩn đi theo Khởi Phong một thời gian, cũng là người nuôi hắn từ bé đến giờ, đối với thuộc tính của hắn hiểu rõ như lòng bàn tay nên ban nãy mới may mắn thoát một kiếp nạn.
Haiz...
Suýt nữa thì đón được người về rồi, cuối cùng vẫn để vụt mất, phải đợi tiếp ngàn năm sau để cô ấy tái sinh lần nữa.
Chờ đợi từ ngàn năm này sang ngàn năm khác đã đủ nhàm chán rồi, bây giờ còn phải thay cô ấy vác một cục nợ thời thời khắc khắc đều muốn hắc hóa.
Ngôn Cẩn cảm thấy cuộc sống hiện tại đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi.