Ông bà Hà mặt mày đỏ bưng tay run run chỉ vào Hạ Kỳ Như hồi lâu mà không nói được gì, ông bà Triệu ngồi ở giữa hai bên, bày ra vẻ mặt xem kịch.
Mà Hạ Kỳ Như lại cực kỳ thong dong ngồi trên sô pha, chân trái vắt lên chân phải, hai tay khoanh trước ngực, muốn bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu.
\- Hà Nguyệt Vy, mày...mày đối xử với những người đã sinh ra mình như thế sao?
\- tôi làm gì mấy người? Tuy mấy người là bố mẹ tôi, nhưng pháp luật đã quy định rồi, dù là bố mẹ ruột cũng không có quyền tùy ý lợi dụng con cái mình để thực hiện một hành vi, mục đích nào đó có lợi cho bản thân.
Hạ Kỳ Như cực kỳ vô tội nói, cô chưa kiện lại họ là may rồi đấy.
\- mày...
\- hơn nữa mấy người coi tôi là con gái của mấy người sao?
Lúc nhận con cũng không đích thân đi đón mà chỉ cho tài xế đi, lúc con về nhà cả nhà đi ăn mừng bộ phim chị gái vừa đóng máy, để mặc con bơ vơ một mình, để đến người giúp việc cũng dám xem thường con, con tham gia cuộc thi rồi thắng giải cũng không vui mừng, còn mắng con, nói con muốn đối đầu với chị gái mình. Con tự tử cũng không thèm quan tâm, mất tích lâu như thế không xuất hiện, nhưng con vừa trở về Triệu gia liền kéo đàn sang đây.
Đây còn là do cô ép ông bà Triệu ngừng hỗ trợ cho bọn họ nên bọn họ mới chạy sang đây chất vấn, nếu không dù Hà Nguyệt Vy có bị đánh chết, bọn họ cũng chẳng đoái hoài gì đến cô đâu.
\- Nguyệt Vy, sao con có thể nghĩ xấu về ba mẹ như vậy?
Bà Hà đưa tay lên chấm chấm giọt nước mắt không tồn tại kia, bộ dạng đau lòng tới cực điểm.
Hạ Kỳ Như vẫn ung dung nhìn bà Hà diễn kịch, một tia cảm xúc dư thừa cũng không có.
\- Hà Nguyệt Vy mày đừng quên, nếu không phải có bọn tao, mày sẽ có thể tham gia cuộc thi kia rồi giành giải nhất sao? Mày nghĩ ban tổ chức cuộc thi kia sẽ cho một đứa quê mùa không danh tiếng như mày tham dự sao?
Hạ Kỳ Như nhàn nhạt nhìn họ một cái, hơi nhếch môi cười khẩy.
\- chứ không phải mấy người sẽ ra sức ngăn cản tôi, khiến tôi không bao giờ có thể đứng lên được mà phải nằm trong sự khống chế, kiểm soát của mấy người à?
Nếu lúc đó Hà Nguyệt Vy không phải vì muốn gây bất ngờ cho ông bà Triệu nên lén tham gia, chắc cô có lẽ cũng sẽ không bao giờ được tham gia cuộc thi đó.
Vậy mà kết quả cô nhận được lại là sự mắng nhiếc chửi bới của bọn họ, bên ngoài nói là bọn họ không thích người trong nhà tham gia vào giới giải trí, nhưng thực ra là sợ cô vượt qua Hà Nguyệt Nhi, dù bọn họ cũng không thích cô ta làm một diễn viên thì cô cũng không thể vượt qua được chị gái mình.
\- Hà Nguyệt Vy, khá lắm, mày nghĩ Triệu gia sẽ chấp nhận loại người như mày sao?
Ông Hà tức đến bật cười, cực kỳ châm biếm nói.
\- ồ, bác trai, bác gái, hai người có phiền khi cháu tới đây không?
Hạ Kỳ Như biết nghe lời phải đáp, lập tức quay sang hỏi ý kiến ông bà Triệu, ông bà Triệu vốn đang xem kịch chờ cô bị xấu mặt, ai biết cô vẫn bình tĩnh quay sang nhìn mình chứ.
Bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt đồng loạt lắc đầu.
\- không có.
Hạ Kỳ Như gật đầu rồi quay sang nhìn ông bà Hà.
\- ba mẹ, hai người nghe thấy rôi đấy, bọn họ không phiền.
Ông bà Hà: "..."
Ông bà Triệu: "..."
\- nếu hai người không còn chuyện gì nữa thì con xin phép.
Hạ Kỳ Như nói xong liền quay người đi lên phòng, lúc thấy Cảnh Thiên ngồi ở phía sau nhìn mình chằm chằm, trái tim của Hạ Kỳ Như như ngừng đập.
Ôi mẹ ơi, dọa chết ta rồi.
\- anh muốn đi đâu sao?
Hạ Kỳ Như mặt đơ có thâm niên, tuy trong lòng giật mình thon thót, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi hắn, Cảnh Thiên nhìn cô một lúc, lắc đầu.
\- không có, cô đưa tôi trở về phòng đi.
\- ừm.
Hạ Kỳ Như gật đầu, hai tay nắm lấy tay nắm xe lăn, chậm rãi đẩy Cảnh Thiên đi, vừa đi vừa nói chuyện với hắn.
\- tôi đã gọi điện cho bác sỹ trị liệu rồi, lát nữa anh cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra nhé.
\- không cần.
Cảnh Thiên lắc đầu, đôi chân của hắn dưới sự "chăm sóc đặc biệt" của Cảnh Vũ mà sau này, nó vĩnh viễn cũng không thể nào lành lại được nữa.
\- được rồi, vậy 9h chúng ta xuất phát.
Cảnh Thiên: "..."
Khả năng nghe hiểu của cô có vấn đề à?
Ai cho cô cái quyền tự quyết như thế?
Hắn không cần sự thương hại của cô.
Hạ Kỳ Như nói 9h xuất phát thì 9h sang phòng Cảnh Thiên thật, lúc thấy hắn còn chưa thay đồ thì đi tới xắn tay áo lên.
Cảnh Thiên thấy cô muốn làm thật liền vội vã thỏa hiệp, sau khi đuổi cô ra khỏi phòng liền nhanh chóng thay đồ rồi đi ra.
Mấy việc này hắn thường xuyên tự làm, đã sớm thuần thục, nhưng bởi vì chân hắn vẫn luôn yếu, hôm qua còn bị người ta đánh nên bây giờ hắn chật vật mãi cũng không mặc nổi bộ đồ, cuối cùng vẫn là Hạ Kỳ Như đi vào mặc đồ giúp hắn.
\- đi thôi.
\- cô có phải cảm thấy tôi rất khôi hài không?
Hạ Kỳ Như nghe giọng liền biết tên này lại sắp hắc hóa rồi, cô lập tức nói nhanh.
\- không có, anh là tuyệt vời nhất.
Nói xong sợ hắn không tin mà còn khuyến mãi nụ cười đúng chuẩn.
Cảnh Thiên: "..."
Cảnh Thiên luôn cảm thấy Hạ Kỳ Như giống như bị bệnh tâm thần phân liệt vậy, lúc thế này lúc thế kia, chả biết đâu mà lần.
Mới nãy còn bá khí ngút trời, chớp mắt một cái liền hóa mèo con.
Tốc độ lần mặt này, hắn phục rồi.