Lục Cửu gật đầu, lại dặn ông ta đưa Tiểu Hạ về trước rồi mới rời đi tới một hướng khác.
Đợi Lục Cửu đi khuất rồi, Tiểu Hạ mới dám thở phào một hơi.
Rốt cuộc là cô chọc phải ai vậy hả?
Người này sao lại đáng sợ như thế chứ?
- Hoàng tiểu thư không cần đề phòng như vậy, bởi vì thiếu gia có thân phận hơi đặc thù một chút, ngài ấy sợ cô gặp nguy hiểm nên mới phải làm vậy mà thôi.
Chú Ngôn thay mặt Lục Cửu, bắt đầu tẩy não Tiểu Hạ dần dần.
Nhưng cô vẫn không bớt sợ được.
Đây không phải là bảo vệ mà là giam lỏng bất hợp pháp đấy.
Hơn nữa cô không có yêu cầu hắn phải cảm ơn mình, hắn không thể tự tiện bắt cô về đây được.
- tiểu thư yên tâm, thiếu gia chỉ mời cô tới đây làm khách, tuyệt đối không có ý giam lỏng cô, nếu cô muốn ra ngoài có thể báo với tôi, tôi sẽ cho người sắp xếp.
- chú Ngôn, cháu muốn về nhà.
Có thể chú Ngôn hòa ái dễ gần, cho nên Tiểu Hạ có chút ỷ lại, bắt đầu nước mắt lưng tròng nói với ông.
Nhìn không khỏi có chút đáng thương.
- cái này thì không được, không còn sớm nữa, cô cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Chú Ngôn vẫn nở nụ cười thân thiện dễ gần kia, Tiểu Hạ chợt hiểu, ông ta là người của tên họ Lục kia, sao có thể thả cô về được kia chứ?
Xem ra vẫn phải dựa vào sức mình rồi.
- cháu biết rồi ạ.
Giả vờ đáng thương thất bại, Tiểu Hạ khịt mũi mấy cái lại quay trở lại vẻ bình thường.
Chú Ngôn không khỏi nhìn cô mấy lần, xem ra cô cũng không hẳn là con chim hoàng yến được nuôi nhốt trong lồng thôi nhỉ?
Có chút thú vị rồi đấy.
...
Lục Cửu vì sợ Tiểu Hạ nhàm chán nên có chuẩn bị một vài thiết bị giải trí cho cô chơi cho đỡ chán, và đương nhiên tất cả đều không thể kết nối vào mạng rồi.
Tiểu Hạ không tìm được cơ hội bỏ trốn, sau cùng cũng từ bỏ dãy dụa, bắt đầu ngoan ngoãn hơn nhiều.
Dù sao cũng không phải lần đầu bị giam lỏng, đã sớm thích nghi rồi, cô chỉ sợ người nhà lo lắng thôi, nhất là thằng nhóc Hoàng Minh kia.
Ngày xưa cô mất tích có một hôm thôi mà nó đã dãy nảy lên như dẫm phải than hồng rồi huống chi là bây giờ.
Vẫn nên tìm cách trốn khỏi đây thôi.
Tiểu Hạ còn đang mải nghĩ, một viên đạn đã xuyên qua cửa sổ nhằm thẳng vào đại não của cô.
Choang...
- Hoàng tiểu thư, có chuyện gì vậy?
Vệ sỹ ở bên ngoài nghe có tiếng đổ vỡ liền phá cửa đi vào, lúc thấy bình hoa cạnh cửa vỡ tan, trên tường còn lõm vào một vết thì lập tức rút súng ra.
- Hoàng tiểu thư, cô có sao không vậy?
Có người thấy Tiểu Hạ đang ngồi nép ở một góc liền vội vã đi tới chỗ cô.
- không sao.
Tiểu Hạ bị dọa đến mặt mày trắng bệch, chỉ biết ngồi im một góc, mãi tới khi vệ sỹ đi tới cô mới phản ứng trở lại, đi theo bọn họ ra ngoài.
Ban nãy đúng là quá nguy hiểm mà.
Chỉ một chút nữa thôi đầu cô hiện tại đã thủng một lỗ rồi.
- bắt được người chưa?
- chạy rồi.
- còn không mau tìm đi.
- vâng...
Trước khi rời đi cô nghe thấy tiếng mấy vệ sỹ nói chuyện với nhau.
Xem ra là để sát thủ chạy mất rồi.
...
Lúc Lục Cửu về tới nơi, Tiểu Hạ đang ngồi ăn chè xem phim rồi, làm gì có dáng vẻ thoát chết trong gang tấc kia chứ.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của cô như thế lại khiến hắn an tâm hơn nhiều, tuy đã nghe quản gia nói qua nhưng hắn vẫn đi tới hỏi cô một câu cho có lệ.
- cô có sao không?
- không sao, Lục thiếu, tôi xin lỗi vì trước đó đã hiểu lầm anh, tôi không biết hóa ra anh làm vậy là vì muốn bảo vệ tôi.
Tiểu Hạ gật gật đầu, cũng không biết chú Ngôn tẩy não kiểu gì mà lúc này thái độ của cô với hắn cực kỳ tốt.
Lục Cửu nhìn chú Ngôn rồi lại nhìn cô gật đầu đến là tự nhiên.
- cô biết vậy là tốt rồi.
Nói xong liền kiếm cớ rời đi, mà chú Ngôn cũng âm thầm theo sau luôn.
- chú Ngôn, cô ấy làm sao vậy?
Thái độ trước đó đối với hắn đều là đối phó qua loa, bây giờ mới thật sự là tin tưởng hắn.
Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đối mặt với vẻ nghi hoặc của đại thiếu gia, chú Ngôn cười tủm tỉm.
- thiếu gia, là thế này...
Chú Ngôn phát hiện ra Tiểu Hạ rất dễ tin người, thế là chú dàn cảnh cô bị người ta ám hại, sau đó liền lừa cô nói thực ra Lục Cửu làm vậy vì muốn bảo vệ cô.
Bởi vì cô trước đó đã cứu Lục Cửu nên vô tình đắc tội với kẻ thù của hắn, Lục Cửu vì muốn bảo vệ cô nên mới thương lượng với người nhà của cô mà đón cô về đây để bảo vệ.
Tiểu Hạ vừa mới từ quỷ môn quan trở về, lại thêm chú Ngôn nói quá thuyết phục còn cho cô xem tin nhắn bố mẹ hỏi thăm tình hình của cô nữa nên cô cứ thế liền bị lừa rồi.
- thiếu gia tôi không nói cho cậu biết là để tạo thêm sự tin tưởng với cô Hạ.
Dù sao thiếu gia nhà ông cũng không giỏi diễn kịch cho lắm, cho nên tốt nhất cứ giấu cậu ấy luôn cho rồi, có vậy lúc gặp cô Tiểu Hạ mới giữ được vẻ mặt chân thực nhất.
Thực ra nếu Tiểu Hạ để ý một chút sẽ phát hiện ra hướng súng là phòng đối diện của căn biệt thự này, mà với mức độ bảo vệ ở nơi này sao có thể để sát thủ mò vào tận biệt thự mà không ai phát giác chứ.
Hơn nữa thứ bắn về phía cô vốn không phải là súng thật mà chỉ là viên bi được bắn ra từ súng cao su mà thôi, mục đích giết gà dọa khỉ là chính.
Lục Cửu: "..."
Còn có thao tác này cơ à?
- chú Ngôn, không được có lần sau.
Tuy chỉ là dàn cảnh, nhưng lúc nghe tin cô bị thương hắn thật sự rất lo lắng.
Chú Ngôn lập tức quỳ một chân xuống tạ lỗi.
- tôi biết rồi thưa đại thiếu gia.
- chú đứng lên đi, tôi đi xem cô ấy một lát.
- vâng, đại thiếu gia.
- mà đại thiếu gia, ban nãy tôi lừa cô Hạ nói vẫn chưa bắt được sát thủ, cậu có thể nhân cơ hội này tạo thiện cảm với cô ấy đó.
Chú Ngôn nói xong còn làm động tác cố lên với hắn, sau đó mới cúi người rời đi.
Lục Cửu: "..."
...