“Em có biết mình đang nói gì hay không vậy?”
Từ xưa đến nay thái sư và quận công luôn ở thế trung lập không ủng hộ bất cứ vị hoàng tử nào, vậy mà Lê Dương Chính lại nói thẳng sẽ ủng hộ lục hoàng tử sao? Rốt cuộc đây là ý định của bản thân hắn hay là do thái sư đề nghị đây?
Trần Minh Du nghe xong chỉ hơi ngạc nhiên một chút sắc mặt lại trở về như bình thường, cậu ta hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn ủng hộ ta? Nếu ngươi muốn lấy cái danh công thần khai quốc thì hoàn toàn có thể đầu quân cho thái tử hoặc nhị hoàng tử mà.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Thương Nhân Khương Chỉ
2. Vạn Vật Hấp Dẫn
3. Đêm Sương
4. Hoàng Thượng Bỏ Trốn
=====================================
Lê Dương Chính cũng không giấu giếm mà đáp lời: “Ta chỉ muốn bảo vệ người thân yêu của mình mà thôi.”
Mặc dù đời trước nhà vua không trao ngôi vua cho thái tử thậm chí còn có ý định phế truất hắn ta, nhưng việc hắn sống lại đã khiến rất nhiều chuyện thay đổi, nói không chừng đời này Trần Minh Triết sẽ trở thành đời vua tiếp theo, đến lúc đó hắn ta muốn cướp Trương Ai Thống từ tay hắn là chuyện vô cùng dễ dàng.
Dân không đấu lại quan, quan không đấu lại vua, đó là triết lý truyền từ ngàn đời nay, chính vì thế bằng mọi giá, hắn cũng không thể để Trần Minh Triết lên ngôi vua.
Thật ra hắn không có dã tâm làm quyền thần, nhưng để bảo vệ người thân và người mình yêu, hắn sẵn sàng đánh cược một cú thật to.
Đời trước Lê Dương Chính đủ sức nâng đỡ một vị hoàng tử có địa vị thấp hèn như Trần Minh Viễn lên làm vua thì đời này cũng có thể lặp lại lịch sử một lần nữa.
Trần Minh Du không nói gì nữa chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, bầu không khí giữa hai bên trở nên vô cùng nặng nề.
“A ha ha… ngươi coi cái mặt cứng đờ của ngươi kìa, ta vẫn muốn vui chơi qua ngày, đừng hòng trói buộc ta vào ngôi vị gì đó, ta mới không muốn đâu.” Trần Minh Du bỗng nhiên bật cười to, trông điệu bộ lại hoạt bát hồn nhiên giống như lúc bình thường.
“Coi như ta chưa nghe thấy gì, khi nào làm ra thứ hay ho từ đậu nành thì nhớ gọi ta đến đấy.”
Nói xong Trần Minh Du kéo Lý Anh Kiệt nhảy lên ngựa phóng đi, Lê Dương Chính nhìn hai người dần đi xa khỏi tầm mắt của mình, biểu cảm vẫn cực kỳ nghiêm trọng.
“Lục hoàng tử, chỉ e ngài không muốn tranh quyền đoạt vị cũng không được rồi.”
–
Một tháng trôi qua, vết thương trên người Trương Ai Thống đã dần lành lại, cậu cũng không thể giả vờ ngủ say để trốn tránh Trần Minh Triết nữa, vì thế chỉ có thể tùy cơ ứng biến từ chối đụng chạm của hắn ta mà thôi.
Lúc này cậu đang ngồi trước sân ăn điểm tâm, nhìn đám thị vị canh gác nghiêm ngặt trước mặt, trong lòng hơi gấp gáp, cứ như thế này thì làm sao cậu trốn được đây?1
“Em cảm thấy trong người thế nào rồi?”
Đang lúc cậu suy nghĩ miên man thì một giọng nam vang lên khiến cậu giật mình đánh rơi miếng bánh trên tay.
Trần Minh Triết thấy vậy bật cười, nói: “Em làm gì mà hoảng hốt vậy? Đang suy nghĩ điều gì sao?”
Trương Ai Thống e sợ lắc đầu: “Tôi… tôi đang cố nhớ lại chuyện trước đây nhưng không nhớ gì cả.”
Trần Minh Triết mỉm cười, nói: “Không nhớ được thì đừng cố nhớ, cứ ở lại đây với ta là được.”
Đột nhiên hắn ta nắm lấy tay của Trương Ai Thống, cậu hoảng sợ giật ra rồi đứng dậy lùi về sau mấy bước, điều này khiến hắn ta cau mày không vui.
“Sao em lại sợ ta như vậy? Ta là người đã cứu em mà?”
Điều này khiến hắn ta sinh lòng nghi ngờ, trong tình huống thông thường, một người bị mất trí nhớ không nên dựa dẫm vào người đã cứu mình sao?
Trương Ai Thống lúng túng cúi đầu, loay hoay một lúc rồi bỗng cậu ôm lấy đầu mình.
“Đau… đau đầu quá.”
Trần Minh Triết thấy vậy vội đỡ cậu ngồi xuống, ân cần hỏi han: “Em thấy đau đầu sao? Chắc là do di chứng của vết thương rồi."
Lúc này một tên thị vệ chạy vào nói nhỏ bên tai hắn ta điều gì đó, đầu lông mày của hắn ta cau lại, sau đó cho tên thị vệ lui rồi quay sang nói với Trương Ai Thống: “Em mệt thì vào phòng nằm nghỉ đi, ta có việc phải đi trước, đợi làm xong sẽ trở về thăm em.”
Trương Ai Thống gật đầu rồi đứng dậy đi vào phòng, thông qua khe cửa nhìn thấy Trần Minh Triết đã rời đi cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không có lệnh của thái tử, chúng tôi không thể để các ngươi đưa người đi.”
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, Trương Ai Thống hé cửa nhìn ra thì thấy thị vệ đang ngăn một tốp người xa lạ ở ngoài cổng, dường như hai bên đang cự cãi về điều gì đó.
Chỉ thấy người cầm đầu nhóm người kia giơ một tấm lệnh bài lên, ngay sau đó đám thị vệ nhường đường cho họ đi vào, Trương Ai Thống vội đóng cửa lại, không bao lâu sau ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ cốc cốc cốc.
Trương Ai Thống do dự một lúc cũng mở cửa ra, chưa đợi cậu phản ứng, người đứng đầu đã lên tiếng: “Thái tử phi bảo chúng tôi đưa cậu ra sau núi có việc, mời cậu đi theo chúng tôi.”1