Trần Minh Du ậm ừ trong chốc lát cuối cùng thở dài đáp: “Chẳng phải Anh Kiệt bị bỏ thuốc sao? Ta chỉ đang giúp hắn giải độc thôi.”
Lê Dương Chính nhíu mày, quả nhiên đúng như hắn đoán, đêm đó hai người này đã giao hoan với nhau rồi, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Lý Anh Kiệt thì chắc là đã bị thằng nhóc trước mặt thịt, thật không ngờ anh họ của hắn lại nằm dưới, hơn nữa còn bị một tên nhỏ tuổi hơn mình hành hạ đến mức lâm bệnh luôn.
Hầy, xem ra đêm đó hắn đã giao trứng cho ác rồi.1
“Bây giờ ngài tính sao?” Lê Dương Chính hỏi.
Trần Minh Du buồn rầu nói: “Ta muốn cưới Kiệt nhưng hắn không chịu, còn nói muốn làm quan rồi cưới vợ sinh con nữa.”
“Ngu xuẩn!”1
“Ngươi mắng ta?”
Trần Minh Du trợn to mắt nhìn Lê Dương Chính, cậu ta cảm thấy tôn nghiêm của một vị hoàng tử đã bị xúc phạm bèn gân cổ quát: “To gan, ngươi đừng tưởng mình là em họ của Kiệt thì được phép xúc phạm hoàng tộc, ngươi có tin ta sẽ… ta sẽ…”1
Lê Dương Chính nhìn thẳng vào cậu ta, sắc mặt nghiêm nghị, hỏi: “Sẽ như thế nào?”
“Hừ, còn không nhận là mình ngu sao? Anh họ tôi là cháu nội của quận công Vĩnh Thụy, ngài lại là con vua, ngài lấy anh tôi về chẳng khác nào công khai sỉ nhục đại thần, hơn nữa ngài có từng nghĩ một khi gả cho ngài, con đường làm quan của anh ấy sẽ đoạn tuyệt không?”
Đứng trước lời chất vấn của hắn, Trần Minh Du bắt đầu nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản, Lý Anh Kiệt coi trọng việc làm quan như vậy mà cậu ta lại muốn hắn ta bỏ hết để làm hoàng tử phi của mình, thảo nào hắn ta tức giận như vậy.
“Nếu… nếu vậy thì để ta gả cho hắn… Ấy ấy ta biết ta nói bậy rồi ngươi đừng đánh ta!”1
Trần Minh Du chưa nói hết câu đầu đã thấy Lê Dương Chính vung nắm đấm lên, cậu ta vội vàng ôm đầu chạy trốn.
Lê Dương Chính bực bội phất tay áo xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ chắc lúc trước não hắn có vấn đề lắm mới muốn nâng đỡ tên ngốc này lên làm vua.
Trần Minh Du ủ dột trở về cung, đúng lúc bị vua Định Ưng gọi đến gặp mặt.
“Nghe nói mấy ngày nay con thường chạy đến phủ quận công rồi ngồi lì ở đó đến tối mịt mới về, sao hả? Ở đó có gì vui à?”
Trần Minh Du biết hành tung của mình không qua được mắt của đức cha cho nên cũng không phủ nhận, cậu ta gật đầu rồi đáp: “Đúng vậy, gần đây Kiệt bị bệnh cho nên con đến thăm.”
Vua Định Ưng nhíu mày, nói: “Con thân là hoàng tử, không thể hạ mình trước thần dân như vậy, con để uy nghiêm của hoàng tộc ở đâu hả?”
Trần Minh Du giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ tối nay có nên lẻn vào phủ quận công để gặp Lý Anh Kiệt hay không.1
Đột nhiên vua Định Ưng đổi đề tài: “Trẫm đã chấp nhận lời thỉnh cầu ban hôn cho anh hai của con rồi, năm nay con cũng đã mười sáu, cũng nên tính chuyện lập phi đi.”
Trần Minh Du lập tức nhảy cẫng lên, liên tục lắc đầu từ chối: “Không không không, con còn muốn chơi thêm vài năm, đức cha đừng đeo gông vào cổ con mà.”
Vua Định Ưng cười mắng một tiếng rồi đuổi Trần Minh Du ra ngoài, tuy nhiên cậu ta vừa đi, sắc mặt của nhà vua lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Xem ra đã đến lúc phải gõ đứa con trai này một phen rồi.”
Hôm sau, tại điện Tử Khâm.
Buổi lâm triều vẫn diễn ra như thường lệ, mãi đến khi sắp kết thúc, vua Định Ưng liếc nhìn lão thái giám đứng bên cạnh mình một cái, lão ta lập tức bước lên phía trước cất cao giọng: “Thừa tướng Trương Bằng bước ra nghe chiếu chỉ.”
Trương Bằng vội vàng bước ra khỏi hàng rồi quỳ xuống, lão thái giám mở chiếu thư ra, đọc: “Cô con gái thứ ba của thừa tướng Trương Bằng đoan trang hiền thục, công dung ngôn hạnh đều có đủ, nay ban cho nhị hoàng tử làm chính phi, giúp hoàng tộc sớm ngày khai chi tán diệp, khâm thử.”
Chiếu chỉ vừa ra, ngoại trừ cánh quan lại thuộc phe của nhị hoàng tử ra, ai nấy đều bất ngờ hoang mang nhìn nhau, kể cả thái sư cũng không khỏi hít hà một hơi.
Nếu con gái của thừa tướng trở thành chính phi của nhị hoàng tử, vậy chẳng phải thế lực của nhị hoàng tử sẽ càng thêm bành trướng hơn sao, nhà vua đưa ra quyết định đột ngột thế này, chẳng lẽ đã có ý muốn để lại đế vị cho nhị hoàng tử?
Thái tử Trần Minh Triết siết chặt nắm đấm, răng nghiến chặt vào nhau, sự thù hận trong lòng đạt đến cực điểm.
Hắn ta không hiểu, nếu đức cha đã để hắn ta làm thái tử, vậy tại sao lại năm lần bảy lượt lung lay địa vị của hắn ta như thế, chẳng lẽ thật sự như lời ông ngoại nói, ngài ấy chỉ muốn hắn ta làm đá lót đường cho vị hoàng tử mà ngài ấy chọn để trao đế vị thôi sao?
Hắn ta không cam tâm, những gì hắn ta học từ nhỏ đến lớn đều là vì để làm một vị vua tốt, nếu đức cha muốn lật lọng, hắn ta không ngại cướp lấy thứ thuộc về mình.
“Tạ ơn bệ hạ.” Trương Bằng giơ hai tay ra tiếp chị.
Sắc mặt của ông ta vẫn vô cùng bình tĩnh, không ai nhìn ra được ông ta có hài lòng với chiếu chỉ này hay không, mọi người chỉ biết sau hôm nay, hướng gió đã bắt đầu thay đổi, những quan viên chưa đầu quân cho vị hoàng tử nào cũng lăm le chọn chủ cho mình.
Vua Định Ưng thu hết biểu cảm của đám người phía dưới vào mắt, sau đó ra hiệu cho lão thái giám tiếp tục làm công việc của mình.
“Tham chính Lý Anh Kiệt tiếp chỉ.”
Lý Anh Kiệt đứng chầu bên ngoài điện nghe thấy tên mình vội vàng cúi đầu tiến vào quỳ xuống nghe chỉ.
“Lý Anh Kiệt trẻ tuổi có tài, là tinh anh của đất nước, nay đặc ân ban cho quận chúa Hà Liễu về làm chính thê, thưởng ngàn thước vải tốt, trăm mẫu ruộng cày, mong rằng ngày sau sẽ đem sức trai cống hiến cho giang sơn Đại Lịch, đời đời nhớ ơn vua quý, khâm thử.”1
Lý Anh Kiệt cảm thấy lỗ tai của mình ù ù, đầu óc trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa, quận công Vĩnh Thụy đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột không thôi, may sau hắn ta kịp lúc tỉnh táo vội vàng giơ tay nhận chiếu chỉ.
“Tạ ơn… bệ hạ.”
Quận công Vĩnh Thụy thở phào nhẹ nhõm, vua Định Ưng cũng hài lòng phất tay bãi triều.
Trên đường trở về, Lý Anh Kiệt như người mất hồn, quận công gọi to mấy tiếng hắn ta cũng không đáp, sau cùng phải đẩy nhẹ một cái, hắn ta mới giật mình hoang mang quay sang nhìn ông.
“Con sao vậy? Không hài lòng với hôn sự này sao?”
Lý Anh Kiệt nhìn chiếu thư trong tay, khẽ lầm bầm: “Hài lòng, con hài lòng chứ.”1
Chiếu chỉ đã ban, có thể không hài lòng sao?
Cùng ngày, tin tức về hai cuộc ban hôn của nhà vua nhanh chóng truyền khắp kinh thành, ai nấy đều khen nhị hoàng tử và con gái của thừa tướng là trời sinh một cặp, sau đó lại nói Lý Anh Kiệt phúc lớn khi cưới được quận chúa, tóm lại đều là chuyện đáng mừng.
Lúc này Lý Anh Kiệt ngồi thừ người trong phòng, sách đặt trên bàn cũng không có tâm trạng để xem, kết cục này hắn ta đã định liệu từ lâu, tại sao bây giờ lòng dạ lại đau thắt như vậy?
Rầm!
Đột nhiên cửa sổ bị mở toang, Lý Anh Kiệt lập tức quay đầu qua nhìn, chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì thì một bóng người đã lao nhanh tới chỗ của hắn ta, đè hắn ta nằm lên trên bàn.
“Ta không cho ngươi cưới vợ! Ngươi có nghe thấy không? Ta không cho!”1
- -
Lời của Gừng: Thằng Sáu hắc hóa thiệt mà mọi người.1
Gừng thấy mấy ông vua cũng lạ đời lắm, chơi đùa con cái cho đã, đến khi nó cướp ngôi thì lại gào bất hiếu.1