So với lần trước vừa bước ra khỏi cổng trường thi đã ngất xỉu, lần này trạng thái tinh thần của Lê Dương Chính tốt hơn rất nhiều, mặc dù tai vẫn có chút ù ù, nhưng so với một vài người thi được nửa đường đã trợn trắng tròng mắt rồi bất tỉnh nhân sự thì hắn cũng coi như khỏe mạnh rồi.1
“Em họ!” Lý Anh Kiệt cất tiếng gọi Lê Dương Chính.
Lần này do số lượng thí sinh thi Hội nhiều hơn năm ngoái cho nên được chia thành nhiều khu vực thi, Lý Anh Kiệt và Mã Thúc Bảo thi cùng một nơi, còn Lê Dương Chính thì ở nơi khác, nếu không vào lúc hắn gặp khó khăn không lý nào hai người lại không ra tay tương cứu, ngẫm lại hắn cũng đủ xui xẻo rồi.
Lê Dương Chính đi tới chỗ của hai người, chưa kịp mở miệng nói câu nào thì một giọng nam đã vang lên cắt ngang lời hắn muốn nói.
“Chính huynh, không ngờ huynh lại gặp chuyện không may thế này, Khang tôi thật tình lấy làm tiếc với huynh.”1
Lê Dương Chính xoay người lại nhìn Dương Tài Khang, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ sầu muộn cứ như thể hắn ta mới là kẻ vừa gặp nạn vậy.
Lý Anh Kiệt nghe vậy lo lắng hỏi: “Vừa rồi trong lúc thi em gặp chuyện gì à?”
Lê Dương Chính mỉm cười đáp: “Đêm qua quyển thi của em bị kẻ ác xé rách, may mắn có mấy vị bạn học giúp đỡ, chỉ là Khang huynh thi ở khác khu vực vậy mà lại nắm rõ tin tức ngay khi vừa bước ra khỏi cổng trường thi, thật khiến người ta ngưỡng mộ quan hệ xã giao rộng rãi của huynh đấy.”
Dương Tài Khang làm bộ không hiểu ám chỉ mỉa mai của Lê Dương Chính mà thở dài: “Vừa rồi tôi nghe bạn học nói lại mới biết ấy chứ, may mắn huynh vẫn hoàn thành giờ thi kịp lúc.”1
Lê Dương Chính nhếch môi cười nhạo, hắn không biết vì nguyên nhân gì mà một kẻ cao ngạo như Dương Tài Khang lại chấp nhận giả ngu nịnh nọt lấy lòng hắn, nhưng đối với hạng người này, hắn không có thời gian diễn trò đưa đẩy.
“Đời lắm trò hay, loay hoay toàn gặp chó, Khang huynh không cần nhọc lòng, con người tôi trước giờ có ân báo ân có oán báo oán, ai hại tôi thì tôi trả lại gấp trăm ngàn lần.”1
Lúc nói chuyện Lê Dương Chính nhìn thằng mặt Dương Tài Khang, hoàn toàn không cho hắn ta một chút mặt mũi nào, nói xong hắn xoay người rời đi, Lý Anh Kiệt và Mã Thúc Bảo cũng nối gót theo sau.
“Hừ, đúng là một tên cuồng ngạo không coi ai ra gì, nếu không phải con trai của thái sư thì đã sớm chết ở xó nào rồi.” Một tên thư sinh tháp tùng bên cạnh Dương Tài Khang nghiến răng nói.
Chính gã và một vài kẻ khác đã ủ mưu xé nát quyển thi của Lê Dương Chính, Dương Tài Khang xụ mặt nhìn theo bóng lưng của hắn, tay siết chặt cán quạt đến mức gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.1
Nếu không phải vì giúp Tam lang lôi kéo phe cánh của thái sư, hắn ta nhất định sẽ giết chết tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này.1
Ba người ra khỏi cổng trường thi, Bùi Phúc đã đứng sẵn bên ngoài chờ đợi, hắn ta nhìn quanh rồi hỏi Mã Thúc Bảo: “Thư huynh đâu?”
Nghe hắn ta nhắc đến Tô Mạnh Thư, Mã Thúc Bảo thoáng giật mình rồi đáp: “Vừa rồi tôi còn thấy anh ta đứng bên cạnh chúng ta mà, chẳng lẽ…”
Nói xong cậu ta chạy vào bên trong sân, một lúc sau quay trở ra, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.
Bùi Phúc vội hỏi: “Có chuyện gì vậy Bảo? Thư huynh đâu?”
“Hừ, đừng nhắc đến gã nữa, đúng là ăn cây táo rào cây sung, uổng công tôi coi gã là anh em, mới xoay lưng một chút đã đi bợ đỡ kẻ quyền quý rồi.”
Thấy Mã Thúc Bảo tức giận, Bùi Phúc định hỏi thêm thì bị Lê Dương Chính ra hiệu cản lại, cậu ta không nói hắn cũng biết chắc chắn Tô Mạnh Thư đã theo sau tháp tùng Dương Tài Khang rồi.
Có lẽ gã ta cảm thấy khó mà lợi dụng Mã Thúc Bảo cho nên định đổi mục tiêu đây mà.1
“Thôi, coi như sớm nhận ra một kẻ phản phúc, gã cũng chưa làm gì gây hại cho chúng ta, từ nay về sau coi như người xa lạ vậy, mùng hai tháng ba này tôi sẽ làm lễ thành thân, lúc đó mời ba vị tới chung vui.”
Mã Thúc Bảo vừa dứt câu, cả ba người đều trợn tròn mắt.
Lý Anh Kiệt vội hỏi: “Cậu mới mười sáu mà đã cưới vợ rồi sao?”
Mã Thúc Bảo bẹp miệng: “Làm ơn đi, có người mới mười bốn mười lăm đã đón dâu rồi, đâu phải ai cũng lớn tuổi mà không có ai rước như mấy anh đâu.”
Sau đó cậu ta liếc nhìn Lý Anh Kiệt và Bùi Phúc mấy lần rồi hỏi: “Mà tôi cũng thắc mắc đấy nhé, anh Chính thích đàn ông cho nên không cưới vợ cũng hiểu đi, còn hai người thì sao? Một người mười tám một người mười chín vẫn chưa chịu dạm hỏi ai, chẳng lẽ… hai người cũng thích đàn ông hả?”
Cậu ta vừa dứt câu, Lý Anh Kiệt và Bùi Phúc lập tức trợn to mắt, Bùi Phúc vội la lên: “Không có, trong nhà tôi có một cô vợ nuôi từ bé, năm sau đợi nàng ấy đến tuổi cập kê sẽ cưới về nhà, cậu đừng nói bậy kẻo người ta đồn đến tai nàng ấy là tôi sẽ mất vợ đấy.”
Nhìn dáng vẻ thật thà của Bùi Phúc, cả đám đều lắc đầu buồn cười, xem ra trong hội lại có thêm một kẻ sợ vợ rồi, lúc này Lý Anh Kiệt lên tiếng: “Tôi thì không quá hứng thú với chuyện trai gái, đợi sau này tạo thành nghiệp lớn rồi cưới vợ cũng không muộn.”1
“Đến lúc đó có khi ngươi thành một ông già lọm khọm rồi.” Trần Minh Du đột nhiên xuất hiện cười nhạo Lý Anh Kiệt.1
Vừa nhìn thấy cậu ta, gò má của Lý Anh Kiệt bỗng xuất hiện một vệt đỏ khả nghi, nhưng vì mặt mày quanh năm vẫn luôn treo nụ cười công nghiệp cho nên không ai nhận ra điểm khác thường.1
Trần Minh Du đưa một cái hộp gấm cho Lê Dương Chính rồi nói: “Khế ước miếng đất cách ngoại ô trăm dặm của Trương Hải ta đã lấy về cho ngươi rồi nè, nhưng ngươi muốn miếng đất khô cằn đó làm gì chứ, vừa không thể trồng trọt lại không có cảnh quan xinh đẹp, rặc một mảnh đất chết nha.”
Lê Dương Chính nở một nụ cười thần bí, đáp: “Miếng đất này… dùng để xây dựng đấu trường đá gà.”1
Trần Minh Du kinh ngạc mở to mắt, sau đó vỗ tay hào hứng nói: “Quá tuyệt! Đây mới là chuyện một tay ăn chơi trác táng nên làm, được rồi, ta sẽ giúp ngươi điều động người tới xây đấu trường, ha ha, nói về ăn chơi thì ai làm lại ta chứ.”
Trần Minh Du ríu ra ríu rít về đấu trường đá gà sắp được xây dựng, Mã Thúc Bảo và Bùi Phúc cũng thuộc dạng ruột để ngoài da không mảy may suy nghĩ nhiều.
Chỉ có Lý Anh Kiệt thỉnh thoảng liếc nhìn Lê Dương Chính vài lần, trong lòng thầm nghĩ nếu là nửa năm trước có lẽ hắn ta sẽ tin em họ muốn xây dựng nơi ăn chơi thật, nhưng nhìn thành tựu hắn tạo ra trong thời gian qua, hắn ta không tin hắn làm chuyện vô bổ như thế.1