Sứ giả khép chiếu chỉ lại đưa cho thái sư rồi nhận bạc rời đi, Lý thị nhìn chiếu chỉ, trong lòng cảm thấy không vui.
“Từ trước đến giờ làm gì có chuyện vợ được phong quan trước chồng kia chứ, thật không ra thể thống gì mà, rồi đây nó sẽ leo lên đầu thằng Chính mất thôi.”1
Thái sư nhìn bà, nghiêm khắc nói: “Thằng Thống có công nên được thánh thượng ban công danh, mình đừng ăn nói bậy bạ kẻo rước họa thân, đợi thằng Chính về tôi sẽ đưa chiếu chỉ cho nó.”
Nói xong ông cũng không muốn nán lại làm gì, thời gian gần đây Lý thị luôn khó chịu, ông nhìn mà cũng phát chán, vì thế luôn kiếm cớ lo sự vụ triều đình để không phải về phủ.1
Lý thị thấy cả chồng lẫn con đều không hiểu cho mình thì ấm ức không thôi, Liễu thị bèn lên tiếng an ủi: “Mẹ đừng tức giận, bây giờ thằng Thống đã được phong quan, sớm muộn gì nó cũng lên mặt hiện nguyên hình thôi, đến lúc đó chú ba sẽ sáng mắt ra…”
“Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó!” Một giọng nam vang lên cắt ngang lời Liễu thị nói.
Nhìn thấy Lê Dương Hoàng đứng sau lưng, Liễu thị chợt hoảng hốt.
“Mình về hồi nào em không biết?”1
“Hừ, ta về bất ngờ mới biết ngươi lắm mồm đấy, đi theo ta vào phòng!”
Nói xong Lê Dương Hoàng gật đầu chào Lý thị một cái rồi xoay người rời đi, Liễu thị nhìn mẹ chồng với ánh mắt cầu xin nhưng bà lại ngoảnh mặt ngó lơ, hết cách nàng ta chỉ đành vội vàng đuổi theo sau lưng chồng.
Về tới phòng, Liễu thị sợ người bên ngoài nghe được vợ chồng nàng ta cãi vả bèn đóng cửa lại, nàng ta định bụng sẽ dùng lời nói ngon ngọt để Lê Dương Hoàng bỏ qua, thế nhưng...
Chát!
Nàng ta vừa xoay người lại thì một cú tát như trời giáng đã in lên mặt nàng ta.
“Mình… sao mình đánh em?” Liễu thị ôm mặt nhìn Lê Dương Hoàng với ánh mắt khó tin.
“Còn hỏi nữa à? Ngươi là thứ đàn bà lòng dạ hiểm độc, hôm nay ta không đánh ngươi thì ngày sau còn mặt mũi gì gặp em của ta nữa?”
Dứt câu, hắn ta túm tóc Liễu thị tát tới tấp vào mặt nàng ta.1
Sáng nay khi hay tin Lê Dương Chính dẫn phu thị dọn ra ngoài ở hắn ta đã tức tốc chạy tới khuyên, không ngờ lại nghe được chuyện vợ mình đơm đặt bịa chuyện khiến em dâu bị mẹ ghét bỏ suýt nữa mất mạng.
Ban đầu hắn ta còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi nghe những lời nàng ta vừa nói, hắn ta cũng đã đoán được em trai của mình nói không oan về ả đàn bà này.
“Hu hu mình ơi em xin mình, em sai rồi, mình tha cho em…”
Liễu thị khóc lóc cầu xin, nhưng Lê Dương Hoàng vẫn dùng chân đạp vào người nàng ta mấy phát.
Mãi cho đến khi đánh chán chê rồi, hắn ta mở miệng cảnh cáo: “Sau này ta còn nghe ngươi nói xấu vợ của thằng Chính nữa thì cút về nhà mẹ đẻ của ngươi đi, nhà ta không chứa hạng mồm xà miệng cáo như ngươi.”1
Lúc này mặt mũi của Liễu thị đã sưng như đầu heo, nàng ta ôm lấy đầu mình khóc không thành tiếng, Lê Dương Hoàng cũng không quan tâm mà bỏ ra ngoài trước, để lại một mình nàng ta nằm trong phòng co ro ôm lấy bản thân.
Tại sao chứ? Rốt cuộc nàng ta thua kém Trương Ai Thống ở chỗ nào mà cậu thì được nâng niu chiều chuộng, còn nàng ta thì bị vùi dập bởi chính chồng mình như vậy? Làm sao nàng ta cam tâm cho được?1
…
Mặc dù đã được phong quan nhưng Trương Ai Thống vẫn lấy lý do ở nhà dưỡng thương để không cần đến nơi làm việc trình diện, trong thời gian này Lê Dương Chính luôn ở bên cạnh cậu, việc xây dựng đấu trường đá gà và đồng áng đều giao hết cho thằng Quy xử lý.1
Mùa hạ đến, khi vết thương trên người Trương Ai Thống dần dần lành lại thì cũng là lúc Lê Dương Chính bước vào kỳ thi Đình.
Các ông Nghè lần lượt tiến vào điện Tử Khâm để nghe vua hỏi, đến lượt Lê Dương Chính, tất cả ánh mắt của mọi người có mặt ở hiện trường đều đổ dồn vào hắn.
Đa số người ở đây đều cho rằng hắn sẽ một đường trúng tam nguyên trở thành trạng nguyên, mặc dù trong lòng ghen ghét nhưng đối thủ quá mạnh họ cũng chỉ đành thở dài trách bản thân xui xẻo thi cùng đợt với hắn.
Dương Tài Khang nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của Lê Dương Chính, vừa rồi gã ta đã được thánh thượng ra đề nhưng không khiến ngài ấy hài lòng, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sẽ rớt còn đối thủ không đội trời chung đậu hạng cao là gã lại muốn nhào tới bóp chết hắn.
Lê Dương Chính không quan tâm đến ánh mắt của người khác, hắn thong thả ung dung bước vào điện chầu vua, nhìn thiếu niên đoan chính quỳ trước mặt, vua Định Ưng hài lòng gật gù vài cái.
“Thái sư quả là biết dạy con, bây giờ lại cho trẫm một nhân tài hiếm có rồi.”
Lê Dương Chính chắp tay trước trán cung kính đáp: “Tất cả đều nhờ ơn lớn như trời biển mà bệ hạ ban cho đấy ạ, có câu vua hiền nước mạnh, nếu không có sự dẫn dắt sáng suốt của bệ hạ làm cho Đại Lịch ngày một phồn vinh thì làm sao các sĩ tử yên lòng cất công đèn sách hòng phụng sự cho đất nước được?”
Vua Định Ưng bật cười mắng: “Nói về miệng lưỡi xán hoa sen thì thái sư thua xa ngươi rồi, nhưng mồm mép nhanh nhẹn thì cũng phải nghiêm túc thi thố cho trẫm, nếu không trẫm sẽ thay Hạo khanh dạy dỗ ngươi đấy.”
Lê Dương Chính nhăn mặt tỏ vẻ rất ấm ức nói: “Chỉ sợ bệ hạ dạy dỗ xong về nhà cha của thần lại dạy dỗ thêm lần nữa thôi, bệ hạ không biết đâu, lần trước sau khi yết kiến bệ hạ xong cha của thần đã cầm gậy đuổi đánh thần khắp phủ đấy, đến giờ mông thần vẫn còn đau đây này.”1
“Ha ha ha… Đánh rất tốt! Đáng đời tên ranh nhà ngươi!” Vua Định Ưng bật cười to.