Lê Dương Chính cũng không tỏ vẻ bất mãn mà trái lại còn cười tươi trông vô cùng phong độ, người xưa có câu quân tử dễ đối đãi, giả tạo khó đo lòng, không phải hắn sợ đám tiểu nhân này, mà là ngại phiền phức.
Trên đường hồi phủ, thái sư nói: “Lần này con được cử đến Tây Châu làm thứ sử, có thể nói là lần thăng chức nhanh nhất từ trước đến giờ, con phải thể hiện thật tốt đấy.”
Lê Dương Chính ngoan ngoãn gật đầu, thái sư lại nói tiếp: “Con đi nhậm chức, trong thời điểm này không nên dẫn theo thằng Thống, đợi khi ổn định rồi hẵng trở về đón nó, có điều để nó một mình cũng không tốt, hay là con để nó về phủ đi, cha thấy mẹ con đã nghĩ thông rồi, sẽ không làm khó dễ thằng bé nữa đâu.”
Lê Dương Chính không cần nghĩ ngợi đã trực tiếp lắc đầu, hắn nói: “Con không yên tâm cha à, con sẽ đưa em ấy tới nhà của thầy Đắc, ông ấy coi em ấy như con, chắc chắn sẽ chăm sóc vợ con tử tế.”1
Thái sư muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ biết thở dài, đứa con trai này quá cố chấp quá liều mạng, ngay cả ông cũng không dám bắt ép hắn làm theo ý mình, chỉ sợ sơ sẩy một chút cả con trai lẫn con dâu đều ôm nhau quyên sinh một lượt mất thôi.1
Đến ngã ba, hai cha con tách nhau ra, Lê Dương Chính trở về căn nhà ở thành Tây, tuy nhiên khi vào cửa lại không thấy Trương Ai Thống đâu.
Chẳng lẽ đến học việc ở chỗ ông Phùng Đắc rồi?
Lê Dương Chính gọi con Thu tới, hỏi: “Mợ ba đâu?”
Con Thu thành thật đáp: “Hôm nay bà vú Kha tới mời mợ về phủ thái sư rồi ạ.”
“Cái gì? Chẳng phải ta đã nói không được để người ở phủ thái sư tiếp cận mợ ba rồi sao?”
Lê Dương Chính hét lớn khiến con Thu sợ hãi vội quỳ xuống giải thích: “Bẩm cậu, lúc bà vú Kha tới trùng hợp mợ ba cũng có mặt, là mợ ba đích thân mời bà ấy vào nói chuyện, nói được một hồi mợ ba bảo sẽ tới phủ thái sư một chuyến, dặn con báo lại với cậu ạ.”
Lê Dương Chính nghe xong giận sôi máu, mẹ hắn cũng thật tài tình, biết rõ lúc trước Trương Ai Thống và bà vú Kha qua lại thân thiết bèn sai bà ấy tới, chỉ cần bà ấy mở miệng thì sao cậu có thể từ chối được chứ?
Càng nghĩ càng tức, hắn vội vàng xông ra ngoài đánh ngựa chạy về phía phủ thái sư.
Lúc này Trương Ai Thống đang ở bên trong mái đình ngồi dùng trà ăn bánh với Lý thị, cậu vẫn lễ phép cung kính với người mẹ chồng như bà, bà thấy vậy cũng cảm thấy hài lòng.
Nói thật dựa vào thái độ hiện tại của Lê Dương Chính, cho dù cậu có ngỗ nghịch hỗn láo thì bà cũng phải cắn răng chịu đựng, ai kêu cậu là người đứa con trai bà thương nhất yêu làm chi.1
“Chuyện lúc trước là do mẹ không đúng, hại con bệnh lâu như vậy chưa khỏi.”
Trương Ai Thống nghe Lý thị tự trách thì vội vàng xua tay đáp: “Dạ con không sao đâu mẹ, con đã khỏe nhiều rồi, chung quy cũng do con không tốt không thể làm mẹ hài lòng.”1
Cậu biết sở dĩ quan hệ giữa mình và mẹ chồng trở nên căng thẳng như vậy một phần cũng là do mình không thể sinh con nối dõi cho chồng, vì vậy cũng không thể hoàn toàn trách bà được.1
Thấy cậu hiểu chuyện, Lý thị cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra bà vẫn thích tính cách hiền lành thật thà của cậu, nhưng ngặt nỗi cậu lại là thân đàn ông, thôi thì bà cũng già rồi, con cái thích thế nào bà chiều theo thế đó là được.
“Con và thằng Chính ở riêng như thế này thật khó coi, hay là dọn về phủ đi, ốm đau bệnh hoạn cũng có người thân chăm sóc.”
Trương Ai Thống bối rối cụp mắt xuống, mấy tháng ở riêng không có mẹ chồng chị dâu gây áp lực, hai vợ chồng lại tùy ý thể hiện tình cảm mà không bị ai dòm ngó làm cậu cảm thấy như vậy rất thoải mái, nhưng trông Lý thị có vẻ rất buồn, cậu thật sự không đành lòng nhìn người đã sinh ra chồng mình như vậy.1
Lý thị chợt nắm lấy tay cậu, khẩn thiết nói: “Con đừng sợ, ở đây sẽ không ai dám ức hiếp con nữa đâu, mẹ hứa đấy.”
“Con…”
“Không cần đâu mẹ.”
Giọng của Lê Dương Chính vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của Trương Ai Thống và Lý thị.
Hắn đi tới chỗ của cậu rồi kéo tay cậu tránh ra sau lưng mình, sau đó hỏi Lý thị: “Sao mẹ lại gọi em ấy tới đây?”
Trước lời chất vấn của hắn, cổ họng của Lý thị nghẹn lại, sau cùng sự ấm ức dâng trào, bà bật khóc nức nở.
“Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm trước đây mà thôi, con định lạnh lùng với mẹ như thế đến bao giờ hả Chính?”
Trần đời chưa có ai làm mẹ mà phải uất ức như bà cả, nhà người ta con cái không nghe lời thì phạt roi cho đến khi hiểu chuyện thì thôi, còn bà thì ngược lại, xuống nước năn nỉ mà nó còn chưa chịu, bắt bà phải chết mới hả dạ hay sao?
Trương Ai Thống thấy Lý thị khóc vội vàng bước tới đỡ bà, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ đừng khóc, chồng con không có ý chất vấn mẹ đâu.”
“Như vậy mà còn không chất vấn sao? Không biết lúc trước mẹ đã gây nghiệp gì mà bây giờ lại bị đứa con mình thương nhất đối xử như vậy nữa.”
Trương Ai Thống lúng túng nhìn Lê Dương Chính cầu cứu, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không cần phải dọn về, con sắp tới Tây Châu nhậm chức rồi, em Thống sẽ đến ở nhà thầy của con, mẹ không cần phải lo lắng chuyện đó.”
Lời hắn vừa nói ra khiến cả Trương Ai Thống và Lý thị đều ngạc nhiên, bà hỏi: “Bao giờ con đi?”
“Một tháng nữa. Thôi, con không phiền mẹ nữa, con đưa vợ con về đây.”
Dứt câu hắn nắm tay cậu rời đi, Lý thị hoàn hồn vội đuổi theo.
“Khoan đã, nếu con đi xa như thế thì càng phải để thằng Thống dọn về, làm gì có chuyện chồng đi nhậm chức vợ đến ở nhờ nhà thầy giáo chứ? Người ngoài sẽ nghĩ nhà chúng ta thế nào?”
Lê Dương Chính định phản bác lại thì bị Trương Ai Thống ngăn, cậu nói: “Mẹ nói đúng đó mình, không tiện để em ở nhà thầy đâu, người ngoài sẽ đàm tiếu.”1
Trương Ai Thống không sợ thanh danh của mình sẽ bị hư hỏng, cậu chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lê Dương Chính mà thôi.
Thấy hắn cau mày không vui, cậu khẽ lay ống tay áo của hắn rồi nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, hết cách hắn chỉ đành thở dài, nói: “Ta thật sự không muốn khi trở về lại nhìn thấy trên người mình có thêm vài vết thương hoặc là liệt giường không dậy nổi đâu.”
Lý thị lập tức cam đoan: “Sẽ không có chuyện đó đâu, mẹ sẽ bảo vệ thằng Thống mà.”1
Lê Dương Chính trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: “Thôi được rồi, chuyện này để sau đi, bây giờ con đưa vợ con về trước.”
Nói xong không đợi Lý thị nói thêm gì nữa, hắn kéo tay cậu đi ra khỏi viện của bà, lúc đi đến cổng chính suýt va phải một người đang chạy từ bên ngoài vào.
Mộc Lâm đang bê lồng điểm tâm trong tay, thấy bản thân sắp đụng trúng người bèn giật mình ngã ngửa ra sau, đồ ăn cũng theo đó mà văng tung tóe.
Trương Ai Thống thấy vậy định bước tới đỡ nó thì bị Lê Dương Chính kéo lại, hắn hất cằm cho gia đinh canh cổng bên cạnh, gã ta lập tức xốc Mộc Lâm đứng dậy.
“Mợ ba, mợ về phủ rồi sao?”
Sau khi hoàn hồn, Mộc Lâm nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Trương Ai Thống thì vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó lại bị ánh mắt sắc như dao của Lê Dương Chính dọa sợ vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Trương Ai Thống nghĩ dù sao Mộc Lâm cũng từng giúp đỡ mình nhiều lần, đang định mở miệng nói gì đó thì đã bị Lê Dương Chính lôi lên xe ngựa.
Nhìn xe ngựa khuất dần, Mộc Lâm trề môi không vui, mặt mày buồn hiu lủi thủi nhặt điểm tâm trên mặt đất lên bỏ vào trong túi riêng.
Đã rơi xuống đất rồi không thể mang cho mợ hai ăn, nó chỉ đành trở lại trà lâu mua phần khác thôi.1
Vài ngày sau, Lê Dương Chính thu dọn đồ đạc rồi đưa Trương Ai Thống trở về phủ thái sư, hôm đó Lý thị đích thân ra đón, nụ cười trên mặt không cách nào vơi đi được.
Lại một tháng sau, Lê Dương Chính phụng chỉ xuất phát tới huyện nghèo Tây Châu nhậm chức, chính thức trở thành quan phụ mẫu của một vùng.
--
Lời của Gừng: bà Lý thị thấy ghét thiệt nhưng mà cái nết của thằng Chính cũng quá trời quá đất, thôi thì nghiệp của bà Lý thị là có thằng con như nó rồi.
À mà mọi người đừng nghĩ bé Thống nhu nhược, chỉ cần cái nhu nhược của bé không hại ai là đáng yêu lương thiện rồi.1
Còn nữa, xin lỗi mọi người nhiều vì gần đây Gừng không thể rep cmt nhanh chóng nha, tui luôn đọc mỗi một cmt của mọi người, nhưng thật sự vẫn chưa có thời gian để rep lại từng người ấy, mọi người thông cảm giúp tui, khi nào thấy ổn tui sẽ bão chương bù đắp nhaaaaaa.