Là ai đang khóc? Âm thanh này… là của “chính mình” mà.
Nhóc con đang bị ức hiếp sao? Khóc thảm như vậy chắc hẳn phải rất đau.
Chết tiệt, kẻ nào dám bắt nạt nhóc con, ta tuyệt đối sẽ băm thây kẻ đó ra thành trăm mảnh!
Nhóc con ngoan, đừng khóc, cố chịu đựng một chút, ta sẽ đến cứu ngươi ngay, cố chịu đựng, không được chết, chỉ có sống sót mới có thể trả thù những kẻ đã hại mình, phải sống để khiến bọn chúng đau khổ…
Phải sống…
Lê Dương Chính muốn mở mắt ra nhưng mí mắt cứ đóng chặt, bên tai hắn nghe rõ tiếng khóc nức nở của Trương Ai Thống, giọng nói của cậu cũng vì khóc quá nhiều mà lạc đi, hắn phải nhanh chóng mở mắt ra để bảo vệ cậu.
“Hức… cậu tỉnh rồi…”
Trương Ai Thống vội lấy tay áo lau nước mắt vui mừng hô lên.
Lê Dương Chính đã hôn mê suốt cả một ngày, lang y đã đến chẩn mạch rồi kê đơn thuốc, uống mãi mới hạ cơn sốt nhưng hắn vẫn không tỉnh, Lý thị khóc ngất mấy lần, thái sư cũng vội vàng gác bỏ công việc về nhà thăm con trai.
Còn Trương Ai Thống thì cứ ngồi bên cạnh giường vừa khóc vừa chăm sóc hắn, miệng cứ gọi tên của hắn làm người ta nghe mà não lòng.
Lê Dương Chính nhăn mặt chậm rãi mở mắt ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt phủ đầy nước mắt của Trương Ai Thống, bởi vì khóc cả ngày cho nên mắt của cậu sưng to đỏ ửng giống như bị ai đánh, hắn nhìn thấy vậy lại cho rằng cậu bị bắt nạt, đầu lông mày lập tức nhíu lại.
“Hức… con đi ngay, cậu đừng nổi giận.”
Trương Ai Thống cho rằng vì mình tự ý vào phòng nên Lê Dương Chính mới cau mày không vui bèn đứng dậy chạy ra ngoài.
“Khoan…” Lê Dương Chính yếu ớt gọi cậu nhưng cậu đã sớm mất dạng.
Ngay sau đó thằng Quy đi vào, vui mừng nói: “Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi, làm con sợ muốn chết, con Thu con Hà đi gọi ông bà lớn và cậu hai rồi, họ chăm cậu cả ngày vừa mới trở về phòng nghỉ thôi đấy.”
Lê Dương Chính chống người muốn ngồi dậy, thằng Quy vội vàng chạy tới đỡ hắn.
“Vừa rồi ngươi có thấy thằng Thống chạy ra không?”
Thằng Quy xoay chuyển tròng mắt rồi đáp: “Có, tội nghiệp cậu ấy, cứ khóc suốt từ lúc mang cậu về phủ, cậu ấy luôn bận trước bận sau lo cho cậu không dám nghỉ ngơi một phút giây nào cả.”
Thằng Quy vừa nói vừa lén lút quan sát sắc mặt của Lê Dương Chính, trong lòng thầm nghĩ gã chỉ có thể giúp đứa trẻ kia đến đây thôi, hy vọng sẽ khiến cậu ba nguôi giận mà tha thứ cho cậu.
Đương nhiên Lê Dương Chính nhận ra ý đồ của thằng Quy, nhưng hắn chẳng những không trách mà trái lại vô cùng hài lòng, có thêm một người nói đỡ cho nhóc con, hắn vui còn không kịp nữa là.
Không bao lâu thái sư và Lý thị tới, thấy hắn đã tỉnh, Lý thị nhào tới ôm hắn vào lòng, khóc lóc: “Con ngoan của mẹ chịu khổ rồi, hu hu… không thi cử gì cả, ở nhà với mẹ, với thân phận của ông ngoại con, thánh thượng sẽ đồng ý ban cho con chức ông Hầu nhàn rỗi, thi cử làm gì cho mệt người thế này.”
Lê Dương Chính nghe Lý thị nói xong cũng nghẹn lời, quả thật chủ thân xác ngu ngốc bướng bỉnh không phải không có lý do, nhìn xem vị thái sư đức cao vọng trọng đang đứng bên cạnh có vẻ cũng tán đồng với ý kiến của bà đấy.
Lê Dương Chính thở dài, nói: “Tham gia thi cử thể hiện bản lĩnh mới là chí khí đàn ông mà mẹ, hơn nữa con trai của mẹ cũng không phải hạng tầm thường, một chút khổ sở không đáng là gì đâu.”
“Giỏi lắm!” Thái sư vỗ mạnh vào vai Lê Dương Chính.
Trên mặt ông lộ rõ vẻ tự hào, rốt cuộc đứa con trai mà ông yêu thương nhất cũng không phụ lòng kỳ vọng của ông.
“Sau khi thi Hương xong nửa năm sau sẽ tiến hành thi Hội, nếu đậu con hãy sang ở bên nhà ông ngoại để các cậu của con giúp con cải thiện thể lực, môi trường thi Hội còn khắc nghiệt hơn thi Hương nữa đấy, cho dù tài cán đến đâu, cơ thể yếu nhược cũng không làm được gì.” Thái sư dặn dò.
Lê Dương Chính gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, tình thân chính là như vậy, thật lòng quan tâm thật lòng lo lắng không một chút vụ lợi, đời này rốt cuộc hắn cũng có cơ hội cảm nhận được thứ tình cảm xa xỉ này rồi.
Ngẫm lại nếu họ yêu thương nhóc con như yêu thương hắn thì tốt biết mấy, nhưng không có cũng không sao, hắn sẽ trở thành người nhà của cậu, cố gắng hết sức để cậu không cảm thấy tủi thân.
Bên này, sau khi rời khỏi phòng của Lê Dương Chính, Trương Ai Thống không dám đi xa mà đứng lóng ngóng ở phía ngoài, cậu chủ không muốn nhìn thấy cậu, nhưng cậu lại rất muốn được gặp cậu chủ.
Lúc này đột nhiên có một gia đinh đi tới trước mặt Trương Ai Thống, nói: “Cậu ba bảo tôi đến giao việc cho cậu.”
Trương Ai Thống nhìn chằm chằm người kia, trong mắt lộ rõ sự nghi ngờ, cậu nói: “Chuyện gì? Sao anh Quy không nói mà anh lại nói?”
“Thằng Quy còn phải ở bên cạnh chăm sóc cậu ba, chính cậu ba đã kêu tôi đến nói với cậu, nếu cậu không tin thì cứ đi hỏi đi, nhưng việc này khá gấp, để chậm trễ cậu ba không vui tôi không gánh nổi đâu.” Tên gia đinh kia hất cằm nói.
Trương Ai Thống biết người này, gã tên Đinh, từng là người hầu bên cạnh Lê Dương Chính nhưng đã chuyển tới sân sau làm việc, dù vậy cậu lại không dám tiếp tục truy hỏi vì sợ làm lỡ việc của hắn, bèn hỏi: “Chuyện… chuyện gì vậy?”
Thằng Đinh đưa một túi vải màu đen cho Trương Ai Thống, nói: “Cậu ba dặn cậu đi ra ngoài cổng thành, đến đó sẽ có người dẫn cậu tới điền trang của cậu ba, cậu đưa túi đồ này cho chủ quản ở đó là được.”
Trương Ai Thống nghĩ thầm nếu làm chuyện khác có thể còn nghi ngờ chứ đưa đến điền trang ở ngoại ô thì đúng là ý của Lê Dương Chính rồi, hắn thường xuyên tới đó thăm ruộng, bây giờ ngã bệnh không đi được mới nhờ cậu.
Cậu chủ đã tin tưởng thì cậu nhất định phải hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mới được, biết đâu nhờ vậy mà hắn sẽ tha thứ cho cậu, để cậu trở về bên cạnh hắn.
Nghĩ tới đây, Trương Ai Thống vội vàng nhận lấy túi vải rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phủ thái sư, thằng Đinh nhìn bóng thiếu niên đi xa khóe miệng lập tức nhếch lên, sau đó cũng lén chuồn ra từ cửa sau.
Lúc này, Lê Dương Chính được nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần cũng tốt hơn nhiều, hắn gọi thằng Quy vào, nói: “Gọi thằng Thống tới đây.”
Thằng Quy cười hỏi: “Con có cần bảo cậu ấy dọn đồ đạc về gian phòng nhỏ kế bên không cậu?”
Sau mấy tháng tiếp xúc với một Lê Dương Chính mới toanh, thằng Quy đã hiểu được phần nào tính nết của hắn, vì thế không cũng sợ hãi dè dặt như lúc đầu, thỉnh thoảng sẽ nói đùa vài câu trêu chọc hắn.
Lê Dương Chính liếc nhìn thằng Quy, biểu cảm trở nên nhu hòa, hắn khẽ gật đầu: “Ừm.”
Phạt bao nhiêu là đủ rồi, có lẽ nhóc con kia vẫn còn giữ chút tình nghĩa với Trương Bằng, nhưng chắc sẽ không ngu muội tin tưởng lời người nhà họ Trương nói mà chống đối hắn nữa.