Trong giọng điệu của Trương Ai Thống chứa một chút oán trách, bình thường cậu không dám xen vào chuyện Lê Dương Chính làm đâu, nhưng bởi vì cậu đau lòng cho nên mới không nhịn được mà dài dòng như thế.
Lê Dương Chính trầm ngâm không đáp, lúc này cậu mới nhận ra trạng thái của hắn không đúng, từ khi trở về tới giờ hắn luôn im lặng, sắc mặt cũng rất nặng nề giống như trong lòng đang có chất chứa nhiều tâm sự vậy.
“Mình… có chuyện gì sao ạ?”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của cậu, hắn thở dài một hơi sau đó hỏi: “Thống nè, nếu… nếu ta quyết diệt trừ cả nhà họ Trương, mình có muốn… ta tha cho Trương Bằng không?”
Lê Dương Chính hỏi ý kiến của Trương Ai Thống, nhưng thực chất hắn đang nhờ cậu lựa chọn thay cho mình, sau cuộc trò chuyện với Trương Bằng, đột nhiên hắn vô cùng hoang mang, một thứ cảm giác kỳ lạ đối với người cha này cứ luôn quấy phá tâm trí của hắn.
Hắn không biết mình có thật sự đã cắt đứt tình cảm cha con với ông ta chưa hay thù hận chỉ là cái cớ để hắn bày tỏ sự tức giận đối với việc thấy chết không cứu của ông ta.
Giống như một đứa trẻ vậy, nó luôn luôn muốn nhận được sự quan tâm từ người cha mà mình từng coi là cả bầu trời.
“Em… em cũng không biết nữa, nhưng nếu có thể thì xin mình hãy tha cho ông ấy…” Trương Ai Thống ấp úng nói.
“Tại sao?”
Lê Dương Chính áp tay vào gò má của của Trương Ai Thống mà vuốt ve, cậu cũng cọ cọ mặt vào lòng bàn tay của anh giống như một chú mèo ngoan ngoãn.
“Bởi vì ông ấy là người duy nhất đối xử tử tế với em, cho dù đó có là sự giả tạo bên ngoài đi nữa thì ít ra nó cũng giúp em sống sót cho đến lúc được mình cứu, hơn nữa… từ tận sâu trong đáy lòng của em, em vẫn coi ông ấy là người thân ruột thịt.”
Người thân ruột thịt sao? Đúng vậy, không chỉ có một mình nhóc con, bản thân hắn cũng đang ôm suy nghĩ viển vông đó mà.
Lê Dương Chính kéo người thương vào lòng sau đó vòng tay ôm cậu thật chặt rồi thủ thỉ: “Ta nghe lời mình, ta sẽ tha cho ông ta một lần, chỉ một lần duy nhất này thôi.”
…
Hôm sau là ngày nghỉ phép, Lê Dương Chính đánh xe tới phủ quốc công rủ rê Lý Anh Kiệt theo mình tới đấu trường đá gà, không hiểu do nguyên nhân gì mà sau đêm dự tiệc ở nhà ông đô đốc, hắn không hề thấy mặt người anh họ này nữa, vì thế mới tự tiện đến nhà thăm hỏi.
Trên đường đi đến đấu trường, hai người ngồi chung một xe ngựa, Lê Dương Chính bèn hỏi: “Gần đây sức khỏe của anh thế nào mà sắc mặt kém quá vậy? Công việc bận rộn lắm sao?”
Lý Anh Kiệt đỗ bảng nhãn được cho vào phủ doãn kinh đô làm việc chung với Lê Dương Hoàng, mặc dù biết chức vụ cao áp lớn nhưng chỉ mới mấy ngày không gặp mà hắn ta đã gầy đến nỗi hai gò má hóp vào trong, sắc mặt tái nhợt thế này thì thật bất thường.1
“Khụ khụ khụ… mấy ngày trước anh bị sốt cao, vừa mới thuyên giảm, vốn dĩ mẹ không cho anh theo em đâu, nhưng trong nhà tù túng quá, anh muốn ra ngoài hóng mát một chút.” Lý Anh Kiệt đáp.1
Chủ yếu là hắn ta muốn tránh mặt Trần Minh Du, kể từ sau đêm đó, ngày nào cậu ta cũng tới phủ quận công tìm người, hắn ta không muốn gặp thì ngồi lì không chịu đi, nếu cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì ông nội của hắn ta cũng sẽ phát hiện ra sự khác thường mà thôi.
Lê Dương Chính nghe Lý Anh Kiệt nói xong cũng không hỏi thêm, không bao lâu sau cả hai đã đến nơi.
Không hổ là nơi ăn chơi của bọn con nhà giàu, nhìn đám người đỏ mặt tía tai hò hét xung quanh mấy con gà là đủ hiểu Lê Dương Chính ăn nên làm ra đến cỡ nào rồi.
“Em kiếm được nhiều tiền thế này hỏi sao mấy ông già ngự sử kia không ngừng nhảy nhót tố cáo em.” Lý Anh Kiệt cảm thán.
Từ lúc Lê Dương Chính chưa thi cử cho đến khi làm quan, số lần hắn bị ngự sử trình sớ tố tội vì hành xử không giống ai còn nhiều hơn số lần quan tham bị buộc tội, điều này cũng đủ để thấy tại sao mặc dù hắn bị nhà vua ghét bỏ nhưng vẫn vô cùng nổi bật trong đám con cháu quan lại bình thường rồi.
Vua Định Ưng vốn định vứt thằng nhãi ngông cuồng là hắn ra sau đầu cũng không thể vì cứ lâm triều là cái tên của hắn lại cứ văng vẳng bên tai, không biết đây có được gọi là phúc trong họa hay không nữa.1
Lê Dương Chính chỉ cười chứ không nói gì, người ngoài không biết tưởng rằng hắn đang kiếm tiền từ người giàu có và con em quan lại, nhưng thực chất đây chỉ là vỏ bọc để hắn có thể công khai đưa một số lượng lớn người tới khu vực này mà thôi.
Lý Anh Kiệt vẫn còn đang mệt trong người cho nên ngồi dưới mái hiên nghỉ ngơi một lát, đúng lúc này một giọng nói chợt vang lên: “Kiệt, rốt cuộc ngươi cũng chịu ra ngoài rồi sao?”
Không biết từ đâu xuất hiện, Trần Minh Du như con khỉ nhảy bổ vào người Lý Anh Kiệt khiến vết thương phía dưới vốn chưa lành hẳn lại đau nhói lên.1
Thấy hắn ta nhăn mặt, Trần Minh Du vội hỏi: “Ngươi còn đau sao?”
“Câm miệng!” Lý Anh Kiệt nghiến răng quát.1
Hai chữ này lập tức khiến Lê Dương Chính kinh ngạc, từ trước đến giờ anh họ luôn giữ khuôn phép với hoàng tộc, làm gì hôm nay lại dám quát vào mặt lục hoàng tử như thế?
Tuy nhiên Trần Minh Du chẳng những không tức giận mà còn hạ giọng dỗ dành: “Được được ta câm ngay.”
Sau đó cậu ta làm động tác khóa miệng rồi lắc mình biến thành cận vệ của Lý Anh Kiệt, hết rót nước bưng trà lại đưa bánh, làm gì còn dáng vẻ cao cao tại thượng như ngày thường?
“Khụ… anh họ à, em sang bên kia dặn dò thằng Quy vài chuyện, anh và cậu Sáu cứ ở đây nói chuyện đi.” Lê Dương Chính mở miệng.1
Ngay lập tức Trần Minh Du vội nói: “Được đó ngươi mau biến lẹ đi, đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.”
Lê Dương Chính liếc xéo cậu ta một cái rồi xoay người rời đi, trong mái hiên bây giờ chỉ còn cậu ta và Lý Anh Kiệt.
“Kiệt à, sao ngươi lại tránh mặt ta, ta chưa nói mình sẽ không chịu trách nhiệm mà.” Trần Minh Du bày ra vẻ mặt đáng thương với thanh niên trước mặt.
Thế nhưng Lý Anh Kiệt lại không bị bộ dáng này của cậu ta lừa, sắc mặt của hắn ta rất lạnh lùng, giọng điệu cũng nghiêm nghị lạ thường: “Ngài làm sao chịu trách nhiệm? Cưới ta làm hoàng tử phi sao?”
“Đúng vậy, ta vốn định làm thế mà, ta không tham gia tranh quyền đoạt vị lại không có thực quyền trong tay, đức cha chắc chắn sẽ đồng ý cho ta cưới ngươi.”
Lý Anh Kiệt nghe những lời nói trẻ con của cậu ta trong lòng càng thêm ấm ức, dứt khoát đứng dậy nói thẳng: “Xin lục hoàng tử thứ lỗi, ngài không vướng bận gì nhưng tôi có, tôi còn phải làm quan, tiếp đến là cưới vợ sinh con nối dõi tông đường, chỉ e không thể nghe theo ý muốn viển vông của ngài rồi, từ nay về sau hy vọng ngài cũng chớ nên ghé nhà làm phiền ông nội của tôi nữa.”
Nói xong hắn ta xoay người bước đến chỗ của Lê Dương Chính nói vài câu, sau đó ngồi vào xe ngựa rời đi, Trần Minh Du nhìn theo chiếc xe ngựa khuất dần, trong lòng vô cùng hụt hẫng.