Sau đó cậu nhìn xung quanh và bắt đầu hoang mang không biết mình đang ở đâu, đang định tìm người dân hỏi đường thì bụng cậu đột nhiên quặn đau.
Cơn đau khéo tới bất ngờ khiến Trương Ai Thống phải ôm bụng gập người ngồi xuống bóng râm gần đó, lúc này người cậu đổ đầy mồ hôi, đôi môi tái nhợt mặt mày xanh xao, lồng ngực phập phồng lên xuống vì không thở nổi.
Cậu ôm lấy bụng mình khẽ lẩm bẩm: “Con à, con phải cố gắng sống sót, con phải đợi được đến lúc phụ thân tới cứu cha con mình.”
Mặc kệ thế nào thì Lê Dương Chính vẫn là người Trương Ai Thống tin tưởng nhất, cậu nghĩ việc hắn cho cậu uống thuốc ngừa thai là có mục đích riêng, đợi đến lúc gặp lại nhau, cậu sẽ hỏi rõ hắn cho ra lẽ, nếu hắn thật sự không muốn đứa con này, vậy cậu rời đi là được rồi.
“Bẩm ngài, đằng gốc cây hình như có người, để thuộc hạ tới xem thử.”
Trần Minh Viễn phất tay, nói: “Để ta tự đến xem.”
Nói xong hắn ta nhảy xuống ngựa đi tới chỗ bóng râm.
“Là hắn!” Trần Minh Viễn la lên.
Sau đó hắn ta vội chạy tới kiểm tra mạch đập của người nọ.
“May quá vẫn còn sống! Tốt lắm, đi mòn gót cũng không tìm được người, vậy mà lại gặp ở nơi khỉ ho cò gáy này, đúng là trời cũng giúp ta rồi.”
Hôm nay Trần Minh Viễn tới Quyền Châu chiêu mộ nhân tài theo lời của Tô Bửu nói, vốn dĩ sau khi biết mảnh đất mà ông ta nói có quặng sắt chỉ là một mảnh đất chết, hắn ta đã không còn tin tưởng ông ta nữa, nhưng hiện giờ hắn ta cần làm gì đó để yên lòng đám quan lại cho nên chỉ có thể hậm hục đến đây tìm kiếm người tài.
Thật không ngờ Tô Bửu cũng có chút bản lĩnh, hắn ta thật sự đã tìm thấy người có thể giúp hắn ta lên ngôi vua trong giấc mơ rồi.
Trương Ai Thống không biết mình đã hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi xa lạ, người canh giữ bên ngoài thấy cậu tỉnh lại lập tức chạy đi báo cho Trần Minh Viễn biết, hắn ta vội vàng tới phòng thăm cậu.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Trương Ai Thống cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, Trần Minh Viễn vội nói: “Ngươi đừng sợ, ta thấy ngươi ngất bên đường nên mang ngươi về đây.”
Cậu vẫn chưa buông lỏng với hắn ta, chỉ mở miệng hỏi: “Nơi đây… là đâu?”
“Nơi đây là Quyền Châu, ngươi cứ an tâm ở lại đây dưỡng thương, khi nào khỏe rồi ta sẽ đưa ngươi về nhà, à mà nhà ngươi ở đâu?”
Trương Ai Thống thầm nghĩ Tây Châu và Quyền Châu nằm sát nhau, trước khi chưa biết người trước mặt tốt hay xấu, cậu tạm thời không thể nói mình tới từ Tây Châu được.
“Cảm… cảm ơn ngài, tôi… tôi tới từ kinh thành, đến đây tìm bạn không may gặp cướp, nếu không có ngài tôi đã chết rồi.”
Trần Minh Viễn mỉm cười nói: “Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi, mà cũng thật là, thứ sử Tây Châu quá vô dụng, không hiểu thế nào lại để thổ phỉ hoành hành như vậy, chắc dân chúng cũng khổ lắm đây.”
Hắn ta nhân cơ hội nói xấu Lê Dương Chính, hy vọng Trương Ai Thống sẽ ác cảm với hắn mà giúp hắn ta nghĩ kế tiêu diệt kẻ đối địch, tuy nhiên cậu vừa nghe hắn ta nói xấu chồng mình, đầu lông mày nhíu lại thật chặt, trong lòng cũng nổi cơn tức giận.
Chồng của cậu vì dân chúng làm việc đến quên ăn quên ngủ, biến Tây Châu từ mảnh đất chết trở nên trù phú như hôm nay, vậy mà qua miệng của người này lại biến thành tội đồ, mặc kệ hắn ta có phải ân nhân của cậu hay không, sau này cậu cũng tuyệt đối không giúp đỡ hạng người này.
“À ta quên chưa hỏi tên của ngươi là gì để tiện xưng hô.” Trần Minh Viễn chợt hỏi.
Trương Ai Thống ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Tôi tên Trương… An Từ.”
Trần Minh Viễn lục lọi trong suy nghĩ của mình tên tuổi của đám con em quan lại thì không có ai tên này, thầm nghĩ chắc cậu chỉ sinh ra trong gia đình bình thường mà thôi.
Thấy cậu còn mệt, hắn ta dặn cậu nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Lúc này Trương Ai Thống cũng thật sự mệt, cậu nằm xuống nhắm mặt lại rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, khóe môi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, may mắn con vẫn khỏe mạnh, cố lên, chúng ta sắp được gặp phụ thân của con rồi.
Mấy ngày sau, Trương Ai Thống cảm thấy bản thân đã khỏe, không cần cả ngày ở trong phòng nữa bèn ra ngoài đi dạo vài vòng, mấy ngày nay Trần Minh Viễn cứ đến hỏi đông hỏi tây chuyện chính sự, cậu chỉ nói những gì mình biết nhưng hắn ta có vẻ hài lòng lắm, tần suất đến gặp cậu càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn nói mấy câu ngả ngớn không đứng đắn khiến cậu vô cùng khó xử.
Vì thế hôm nay cậu quyết định tự mình trở về Tây Châu tìm Lê Dương Chính.
Tuy nhiên vừa ra tới cửa, cậu đã đụng phải Trương Ngọc Nhi.
Nàng ta nhìn thấy cậu, đôi mắt lập tức trợn trừng, sau đó quát lớn: “Ngươi còn sống?”
Trương Ai Thống hoảng hốt đẩy nàng ta ra bỏ chạy, căn biệt viện này xây dựng ở khu đất trống, xung quanh không có nhà dân để lẩn trốn, cậu đành phải chạy vào ngôi làng bị bỏ hoang ở gần đó.
Trương Ngọc Nhi cho người đuổi theo, người của nàng ta nhanh chóng bao vây lấy cả ngôi làng hoang.
Nghe tiếng bước chân sột soạt ở bên ngoài, Trương Ai Thống sợ hãi bịt chặt miệng của mình.
Trương Ngọc Nhi đi lướt qua từng căn nhà một, trên tay nàng ta còn cầm theo một cây roi dài.
“Trương Ai Thống, không ngờ ngươi mạng lớn như vậy, có giết cách nào cũng không chết, nhưng không sao, lần này tự tay ta sẽ moi tim của ngươi ra để thứ yêu ma như ngươi không còn tác oai tác quái nữa.”
Giọng nói rợn người của nàng ta vang lên như quỷ dữ ngoi lên từ địa ngục, so với Tô thị, Trương Ai Thống càng sợ hãi cô gái này hơn, thủ đoạn của nàng ta quá độc ác, bây giờ trong bụng cậu còn có đứa nhỏ, cậu không thể rơi vào tay nàng ta được.
“Dạo gần đây Tam lang cứ lén lút tới Quyền Châu, ta nghi ngờ chàng ấy nuôi tình nhân bên ngoài, thật không ngờ lại là ngươi, ngươi đúng là hạng ti tiện hèn kém, dám cướp người đàn ông của ta thì ngươi chết chắc rồi.”
“Ngươi giống hệt kiếp trước vậy, bám víu đàn ông để thượng vị, nhưng kiếp này, trước khi Tam lang nảy sinh tình cảm với ngươi, ta sẽ kết liễu ngươi trước.”
“Em trai à, đừng trách người chị này độc ác, đáng lẽ ngươi không nên xuất hiện trên đời này, ông cậu nói đúng, ngươi là khắc tinh của nhà họ Tô, phải diệt trừ ngươi thì nhà họ Tô mới yên ổn.”
Trương Ai Thống không hiểu Trương Ngọc Nhi đang nói gì, kiếp trước kiếp này là sao? Khắc tinh lại là chuyện thế nào? Tại sao nàng ta lại đổ lên đầu cậu những tội danh vô nghĩa rồi truy sát cậu như vậy chứ?
Xoảng!
Cái lu nước rỗng nơi Trương Ai Thống đang ẩn nấp đột nhiên bị đập vỡ, gương mặt độc ác của Trương Ngọc Nhi cũng xuất hiện trước mắt cậu.
“Tìm thấy ngươi rồi.”
Nàng ta nở một nụ cười quỷ dị sau đó chậm rãi tiến tới gần Trương Ai Thống, cậu sợ hãi lùi về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào tường không chỗ trốn nữa mới dừng lại, bụng cứ truyền tới từng cơn quặn đau khiến toàn thân cậu không còn sức lực, muốn phản kháng cũng không thể được.
“Đừng sợ, chết rồi sẽ không đau đâu.”
Nói xong nàng ta giơ một con dao nhọn lên, đang lúc sắp đâm vào người cậu thì đột nhiên bị một lực kéo lại, con dao cũng văng xuống đất.
“Ngọc à, con mau dừng lại, nó là em trai của con đó.”
Tô thị đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Trương Ai Thống, sau đó bà ta quay lại nắm lấy tay cậu, nghẹn ngào nói: “Thống à, mẹ biết con là con ruột của mẹ rồi, mẹ xin lỗi, mẹ thật sự xin lỗi con.”
Trương Ai Thống nhìn người đàn bà đang rưng rưng nước mắt trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cậu đã từng chờ mong câu nói này rất nhiều lần, nhưng bây giờ không cần nữa, cậu chỉ muốn rời xa người nhà họ Trương càng xa càng tốt mà thôi.
“Xin bà làm ơn thả tôi đi, tôi không muốn chết.”
Tô thị vội nói: “Được được, mẹ lập tức đưa con ra khỏi đây, mẹ sẽ không để ai làm hại con đâu.”
Tô thị định đỡ Trương Ai Thống dậy nhưng bị Trương Ngọc Nhi kéo ra, nàng ta nhìn mẹ mình, lạnh lùng nói: “Ôn chuyện bao nhiêu đó đủ rồi mẹ à, dù nó có phải là con của mẹ hay không thì nó cũng phải chết.”
Dứt câu nàng ta quay sang nhìn Trương Ai Thống, một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống gò má của cậu, đúng lúc này Trương Ngọc Nhi cũng cầm con dao vung lên.
“Chết đi!”
“Á!”
Chỉ thấy con dao ghim vào da thịt, máu tươi chảy ra như suối, nhưng người bị đâm lại là Tô thị, bà ta đã chắn trước người Trương Ai Thống và đỡ cho cậu một nhát dao.
Trương Ai Thống run rẩy ôm lấy bà ta, nước mắt rơi như mưa, cậu hận Tô thị, nhưng không muốn bà ta vì cậu mà trở thành như vậy.
Tô thị khó nhọc quay đầu lại nhìn Trương Ngọc Nhi, cố sức nói: “Không… không được giết em con!”
Tuy nhiên lúc này Trương Ngọc Nhi đã mất hết lý trí, nàng ta lại kéo Tô thị ra mặc cho bà ta kêu lên vì đau đớn, sau đó lại vung dao trợn mắt nhìn Trương Ai Thống.
“Không… con không thể làm vậy.”
“Á!”
Tô thị kéo cổ chân của Trương Ngọc Nhi lại khiến nàng ta mất thăng bằng rồi bật ngửa ra sau, đúng lúc ngã trúng một cọc gỗ đang dựng đứng trên mặt đất, nhất thời một nhát xuyên tim chết ngay tại chỗ.