Mục lục
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồ!!!

Người trong trà lâu đều trợn trừng hai mắt, miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà cứ như thể mình vừa nghe thấy tin tức chấn động nào đó vậy.

“Chuyện này sao có thể xảy ra? Tôi vừa nghe nhầm tên Chính kia đỗ giải nguyên đúng không?”

“Không thể nào, sao tên đó lại đỗ đầu, nhất định đã có nhầm lẫn gì rồi!”

“Thật hoang đường, một tên ăn chơi trác táng lại đỗ đầu, mười mấy năm đèn sách của ta còn có ý nghĩa gì nữa.”

“Ta không phục, chắc chắn gã Chính đã gian lận.”

“Ngươi đừng ăn nói xằng bậy, nói vậy chẳng khác nào vu cho quan chủ khảo hối lộ, nhưng nói gì thì chuyện này cũng thật kỳ lạ, đến cả cậu Hải cũng rớt khỏi hai bảng chính phụ, những lần thi trước hắn còn được đậu bảng phụ kia mà.”

Nói tới đây mọi người đều dồn ánh mắt về phía Trương Hải, chỉ thấy gã đứng sững như trời trồng, hai mắt trợn ngược không nhúc nhích, một người đi tới vỗ vào vai gã, an ủi: “Cậu Hải đừng quá đau buồn, chắc chắn kết quả có nhầm…”

“Phụt!”

Đột nhiên Trương Hải phun ra một ngụm máu rồi ngã khuỵu xuống đất khiến cả trà lâu hoảng loạn, thằng Tí vội chạy tới đỡ gã thì bị gã đẩy ra.

“Ta muốn phúc khảo! Ta muốn phúc khảo!”

Trương Hải lao ra khỏi trà lâu rồi chạy như điên tới trước chỗ dán khoa bảng, nơi đó vẫn còn rất đông người, gã ta cũng mặc kệ tất cả mà đẩy ngã người đứng phía trước ra.

“Không có, tại sao lại không có? Tên của ta đâu?”

Trương Hải áp sát mặt mình vào tờ khoa bảng, hoảng loạn tìm kiếm một hồi mới phát hiện thật sự không có tên mình.

Lính canh bên cạnh thấy gã định làm loạn bèn đi tới lôi gã ra, nói: “Không có tức là rớt rồi, tránh ra, đừng làm loạn ở đây.”

Trương Hải vùng ra chỉ vào lính canh mà mắng: “Bọn khốn các ngươi sao dám đụng vào ta hả? Biết ta là ai không? Ta là con trai của thừa tướng, có tin ta còng đầu hết cả đám không?”

Lính canh nghe vậy nhìn nhau rồi lùi lại, đây là con quan đại thần, họ không dám đụng chạm, tuy nhiên những người đứng xung quanh đều tỏ ý bất mãn với hành động của Trương Hải, hạng người cậy quyền lên mặt với người khác như thế nếu đỗ đạt làm quan, dân chúng sẽ khổ đến mức nào nữa đây.

Hừ, đáng đời thi không đậu.

Lúc này Trương Hải gần như phát điên, nếu gã thi trượt, có lẽ còn có thể bình tĩnh được đôi chút, nhưng gã không thể chấp nhận được chuyện Lê Dương Chính đỗ giải nguyên.

“Ta muốn gặp quan chủ khảo, ta phải làm cho ra lẽ tại sao ta thi trượt còn thằng Chính lại đỗ đầu.”

Lính canh đứng lúng túng không biết phải làm gì, đột nhiên Trương Hải xoay người về phía đám đông, nói lớn: “Các vị đồng môn, chắc hẳn các vị cũng tham gia kỳ thi hương lần này, Hải tôi có thể thi trượt, nhưng một kẻ dốt nát như Lê Dương Chính không thể đỗ giải nguyên, người khắp kinh thành có ai không biết gã chuyên ăn chơi trác táng, nửa chữ bẻ đôi còn không biết huống hồ đỗ đạt?”

Đám đông nghe vậy bắt đầu xôn xao, họ có biết tiếng tăm ăn chơi của Lê Dương Chính, nhưng dạo gần đây hắn không gây ra chuyện gì lớn cho nên họ cũng không để ý, bây giờ mới phát hiện tên của hắn nằm chình ình trên đầu bảng chính.

“Đúng là quái lạ thật, tên Chính đỗ cử nhân còn có thể nói hắn thông minh hơn người, chịu dừng cương tu tâm dưỡng tánh kịp lúc, nhưng đỗ đầu thế này thì quá sức tưởng tượng rồi.”

“Chẳng lẽ trong quá trình thi cử có khuất tất gì đó?”

“Đại phu Đề Khắc nổi danh công chính nghiêm minh, chắc chắn không nhận hối lộ.”

“Ông Đề không nhận hối lộ nhưng tên Chính có thể giở trò gian lận trong lúc thi cử mà.”



Mọi người bàn tán càng lúc càng nhiều, từ tranh luận chuyển sang cãi cọ, Trương Hải nhếch môi cười đắc ý, nhân lúc nhiệt độ đang nóng bèn nói: “Các vị, tôi muốn đi phúc khảo tra cho rõ thực hư, hy vọng các vị sẽ ủng hộ tôi.”

Quả nhiên đám đông lập tức nghe theo sự dẫn dắt của gã ồn ào đòi đi gặp quan chủ khảo làm cho ra lẽ, trước cổngc tập trung rất nhiều thí sinh, tất cả đều hô to yêu cầu minh bạch thứ hạng của Lê Dương Chính.

Đứng phía xa, một thanh niên cầm quạt ngọc đứng nhìn đám đông đang nổi loạn, miệng hơi nhếch lên, lầm bầm: “Bao nhiêu đây làm sao đủ náo nhiệt.”

Sau đó hắn ta ghé tai nói nhỏ với thằng hầu bên cạnh vài câu, thằng hầu nghe xong lập tức chạy ù đi.

Bên trong Đại Tự Giám, ba quan phó chủ khảo lòng rối như tơ vò, nghe tiếng hò hét đập cửa bên ngoài mà gấp gáp không thôi.

“Sao phía ông Đề lại không có động tĩnh gì hết vậy? Không phải chỉ cần công bố bài thi của Lê Dương Chính là xong sao?” Một quan phó chủ khảo nhăn mặt hỏi.

Những người khác đồng loạt lắc đầu, không có lệnh của cấp trên, họ không dám làm việc khinh suất, nhưng lại sợ người bên ngoài quá kích động đổ xô vào Đại Tự Giám, ba người họ cũng sẽ lành ít dữ nhiều.

Lúc này đột nhiên có một lính canh hớt hải chạy vào, nói: “Bẩm các quan, bên ngoài tụ tập rất đông dân chúng, bọn họ không phải thí sinh mà chỉ là dân thường, nhưng lại đến yêu cầu làm rõ thứ hạng của cậu Chính ạ.”

Một quan phó chủ khảo nhíu mày hỏi: “Sao lại có chuyện như vậy? Dân chúng bình thường quan tâm thứ hạng của thí sinh đi thi làm gì?”

Rầm!

Cổng của Đại Tự Giám đột nhiên bị đá văng ra, một lượng lớn người ùa vào, có người ngã chúi về trước bị người phía sau giẫm lên, có người bị đẩy va vào cửa kêu rên thảm thiết, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK