“Ngươi chưa ăn đòn nên chưa sợ đúng không? Có phải ngươi nghĩ có thằng Chính chống lưng thì trong cái phủ này không ai dám làm gì ngươi chứ gì?” Lý thị quát to.
Trương Ai Thống vừa lắc đầu vừa khóc: “Không phải đâu bà ơi… con…”
“Bẩm bà lớn, cái thằng này không đánh sẽ không ngoan, để tôi đánh nó đỡ đau tay bà.”
Chưởng quản Phu cầm lấy cây roi giơ lên đánh vào người Trương Ai Thống.
Chát! Chát! Chát!
Từng lằn roi in dài trên lưng thiếu niên, máu thấm ướt cả áo, nhưng cậu vẫn cắn răng không kêu đau mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu bị đánh khi tới phủ thái sư, nguyên nhân chính là vì cậu mạnh dạn nói ra ý nghĩ của bản thân, cậu đã sai rồi sao?
Chát! Chát! Chát!
Thêm mấy roi nữa quất xuống, cơ thể của Trương Ai Thống đã bắt đầu run rẩy.
“Dừng lại đi.” Lý thị lên tiếng, chưởng quản Phu ngừng lại.
“Ta hỏi ngươi có chịu nhận lỗi chưa?”
Trương Ai Thống siết chặt vạt áo không trả lời.
“Vẫn còn cứng đầu hả? Được, người trong phủ của ta không thể bướng bỉnh như ngươi, hôm nay ta nhất định phải đánh đến khi ngươi chịu nhận lỗi thì thôi.”
Vốn dĩ Lý thị thấy cậu sắp không chịu nổi muốn cho cậu cơ hội nhận lỗi, nhưng thằng nhỏ này quá lì lợm, bà buộc lòng phải phạt để cậu còn biết thân biết phận.
Chưởng quản Phu lại vung roi, tiếng roi quất vào da thịt vang lên vô cùng chói tai, cuối cùng vào lúc Trương Ai Thống không chịu nổi mà ngã xuống thì Lê Dương Chính từ bên ngoài xông vào.
“Dừng tay cho ta!”
Hắn chạy tới đẩy chưởng quản Phu ngã sõng soài trên mặt đất rồi đỡ Trương Ai Thống dậy, thái sư cũng bước theo vào, nhìn khung cảnh này, ông cau mày trách Lý thị: “Sao tự dưng mình lại phạt roi nó? Nó mới vào nhà mình chưa lâu còn nhiều chuyện không rành, có gì từ từ mà dạy chứ.”
Lý thị hừ một tiếng: “Nghĩ lại cũng hay thật, mỗi lần mà thằng Thống gặp chuyện là cha con ông sẽ kịp thời xuất hiện, nhưng lần này không phải tại ai bắt nạt nó đâu, tự nó gây ra đấy.”
Trương Ai Thống túm lấy vạt áo của Lê Dương Chính không ngừng run rẩy, chưởng quản Phu sợ cậu tố giác trước bèn nói: “Chuyện là thế này bẩm ông, tôi nhập hàng về cho tiệm vải, bình thường mỗi loại sẽ là một trăm sấp tương đương một trăm lượng vàng nguyên, lần này không nhập tơ lụa nhưng nhập nhiều gấm hơn, mà giá gấp cao gần gấp đôi tơ lụa, tính ra chúng ta có lời, vậy mà thằng nhãi này lại nói nhà mình bị lỗ, bà tức giận quát nó vài câu nhưng nó vẫn gân cổ lên cãi, vì vậy bà mới đánh nó đấy ạ.”
Trương Ai Thống càng nắm chặt vạt áo của Lê Dương Chính hơn, mếu máo: “Cậu ơi cậu tin con…”
Lê Dương Chính cầm sổ sách lên xem, vừa liếc mắt một cái hắn đã nhận ra vấn đề bèn quát: “Bị lỗ mất năm lượng vàng nguyên mà ông dám nói lời à?”
Cả chưởng quản Phu lẫn Lý thị đều giật mình, chưởng quản Phu cầm sổ sách lên xem rồi ấp úng hỏi: “Lỗ… lỗ ở chỗ nào thưa cậu?”
“Hừ, một trăm năm mươi xấp gấm giá bảy mươi lăm lượng, một trăm xấp vải hoa và một trăm xấp vải thường cộng lại chỉ có hai mươi lượng, tổng cộng là chín mươi lăm lượng, một bài toán đơn giản như vậy ông cũng không biết tính thì làm chưởng quản thế nào hả?”
Chưởng quản Phu cẩn thận bấm tay tính toán một lúc thì nhận ra đúng là lỗ mất năm lượng, ông ta lúng túng nói: “Sao… sao lại lỗ… tôi… tôi…”
Chưởng quản Phu vội vàng quỳ xuống xin tội: “Xin ông với cậu tha tôi, tôi ngu si làm thất thoát năm lượng vàng của phủ chúng ta rồi hu hu…”
Một ông già gần sáu mươi tuổi lại khóc như một đứa trẻ làm sai khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
“Thân là người có kinh nghiệm lâu năm, bổn phận của ông là phải tính toán cho cẩn thận chứ không thể ghi chép chung chung như thế này, nếu ông nói có lời thì ghi lời bao nhiêu, hơn nữa khi có người phát hiện lỗi sai thì ông cũng nên dò xét lại cho kỹ càng, biết lắng nghe biết nhận lỗi và sửa lỗi mới là một chưởng quản tốt, ông đang quá tự tin vào bản lĩnh của mình hay sợ rằng một khi phát hiện mình sơ sót sẽ bị phạt hả?” Lê Dương Chính lớn tiếng chất vấn.
Ôm Trương Ai Thống bị đánh đau đến mức đứng không vững trong tay, Lê Dương Chính giận không thể át.
Chưởng quản Phu cúi đầu không dám lên tiếng, Lê Dương Chính quay sang nhìn Lý thị, nói: “Mẹ à, phủ ta không cần hạng người cẩu thả này, việc nhỏ làm không xong nói gì đến việc lớn, con hy vọng mẹ suy xét cẩn thận.”
Lê Dương Chính nói xong bèn bế Trương Ai Thống bước ra khỏi viện.
“Chính à…” Lý thị gọi hắn lại nhưng hắn đã bỏ đi một mạch.
Thái sư tức giận phất áo nói: “Thật là hồ đồ mà, niệm tình ông làm việc cho phủ ta nhiều năm cho nên ta không truy cứu năm lượng kia, nhưng cũng không thể để ông tiếp quản việc nhập hàng nữa, già rồi đầu óc lú lẫn thì để người trẻ họ làm, giao hết sổ sách lại cho thằng Đực, còn ông thì phụ lo chăm sóc cây cỏ trong phủ đi.”
Nói xong thái sư trừng mắt nhìn Lý thị một cái rồi lắc đầu rời đi.
Bên này, Lê Dương Chính bế Trương Ai Thống vào phòng rồi đặt lên giường, sau đó cởi áo của cậu ra, mười mấy vết roi còn rướm máu chồng chéo lên nhau xuất hiện trước mắt hắn.
“Ngươi cố chịu đau một chút để ta rửa vết thương rồi bôi thuốc cho ngươi.”
Lê Dương Chính lấy khăn nhúng nước rồi cẩn thận lau sạch vết thương, Trương Ai Thống không kêu đau nhưng da thịt cứ giật giật cho thấy cậu đang cố chịu đựng không phát ra tiếng.
“Đau thì kêu ra, đừng cắn môi coi chừng rách đấy.”
“Hức… hu hu…”
Lê Dương Chính thấy thiếu niên khóc thì tưởng rằng vết thương quá đau bèn dừng lại, hỏi: “Đau nhiều không? Hay là ta mời lang y tới…”
Trương Ai Thống lắc đầu, sau đó rưng rưng nước mắt nhìn hắn, nói: “Vừa rồi cậu chủ tin con thật sao?”
Lê Dương Chính mỉm cười đáp: “Không chỉ vừa rồi mà bất cứ chuyện gì ta đều tin ngươi, một người lương thiện như ngươi sẽ không bao giờ nói dối để hại người.”
“Hu hu…”
Trương Ai Thống bật khóc rồi ôm chầm lấy Lê Dương Chính.
“Lúc còn ở nhà kia con luôn bị người ta gán tội rồi bị đánh, có những chuyện bày ra rành rành trước mắt vậy đó, nhưng chỉ cần nói là con làm thì người ta đều tin, họ buộc con phải thừa nhận lỗi lầm không thuộc về con, nếu… nếu vừa rồi cậu không tin con… con sẽ không dám lên tiếng nữa đâu hu hu…”
Lúc Trương Ai Thống sà vào lòng mình, cơ thể của Lê Dương Chính có chút cứng đờ, nhưng nghe cậu kể ra uất ức trong lòng, hắn không khỏi thương cảm mà chủ động đặt tay lên lưng cậu vuốt ve, sau đó lại thầm nghĩ cơ thể của “chính mình” mềm mại thật.
“Ngươi nói ra ý nghĩ của mình là chuyện tốt, nhưng phải làm sao cho bản thân không chịu thiệt, như chuyện vừa rồi, ngươi cần biết mềm mỏng đúng chỗ thì mới giành phần thắng về mình chứ không phải cố chấp giữ khư khư ý kiến rồi ăn đòn.”
“Dạ.” Trương Ai Thống rầu rĩ áp má vào ngực của Lê Dương Chính.
Hắn xoa đầu cậu, nói: “Ngày mai ta còn định đưa ngươi đến ruộng đất của ta dạo chơi, nhưng ngươi bị thương thế này…”
Trương Ai Thống bật dậy, gấp gáp nói: “Con đi được, con hết đau rồi.”
Lê Dương Chính buồn cười, trêu: “Ham chơi đến mức quên đau thì chỉ có ngươi thôi, được rồi, nếu ngày mai ngươi không phát sốt thì ta đưa ngươi đi đến đó cho biết.”
“Dạ.” Trương Ai Thống nhoẻn miệng cười tươi rồi xoay lưng lại cho Lê Dương Chính thoa thuốc.
Bên trong viện của Lý thị.
Ông Phu đã rời đi nhận phạt, trong viện chỉ còn bà vú Kha và Lý thị.
“Bà lớn à, bà đang đau đầu, hay là đi nghỉ một chút đi.” Bà vú Kha khuyên nhủ.
Lý thị lắc đầu, nói: “Bà đi kêu nhà bếp hầm một chén tổ yến mang đến cho thằng Thống uống bồi bổ đi.”
Bà vú Kha nhìn Lý thị buồn rầu muốn nói lại thôi, sau cùng thở dài lui ra ngoài đi đến phòng bếp.
Lý thị nhìn về phía viện của con trai thứ ba, trong lòng sốt ruột không thôi, bà không tài nào quên được ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn bà, bà sợ mất đứa con này quá.