Trương Hải hôn mê một ngày một đêm rốt cuộc cũng tỉnh dậy, vừa mới mở mắt ra gã đã đòi đi giết Lê Dương Chính, Tô thị ngăn mãi cũng không được, Trương Bằng hay tin tìm đến, quát: “Ngươi làm loạn đủ chưa?”
Trương Hải vội túm lấy tay áo của Trương Bằng, nói: “Cha ơi con không thi rớt, con bị kẻ ác hãm hại, cha phải làm chủ cho con hu hu…”
Trương Bằng vung tay ra, hừ một tiếng rồi nói: “Bài thi do ngươi tự viết, ai có thể hại ngươi? Chẳng lẽ ngươi định nói có người dùng tà thuật điều khiển ngươi viết ra tên vua sao?”
Trương Hải liên tục lắc đầu, nước mắt giàn giụa, đồng tử nở to, miệng liên tục gào lên: “Bài thi đó là của một ông già đã đưa cho con, con không biết bên trong có tên vua, thằng Chính lừa gạt con tìm đến chỗ ông già ma quái kia rồi đào bẫy cho con nhảy vào, nó hủy hết công danh sự nghiệp của con, con phải giết nó.”1
Gã kích động nói năng lộn xộn, rồi lại còn vùng vằng muốn xuống giường xông ra ngoài, Tô thị khóc nức nở cản gã lại, khuyên: “Con bình tĩnh đi Hải ơi, có chuyện gì thì phải nói rõ ràng để cha con còn đòi lại công bằng cho con nữa chứ.”
Sau đó bà ta quay sang nói với Trương Bằng: “Mình à, mình cũng biết năng lực của thằng Hải đâu thua kém ai, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình gì đó rồi.”
Trương Bằng nghiêm mặt nhìn đứa con trai thứ hai.
“Mau nói!”
Lúc này Trương Hải mới kể lại sự việc mình sai thằng Tí theo dõi Lê Dương Chính rồi gặp phải một ông già kỳ lạ sau núi, nghe tường tận mọi chuyện, chưa đợi Trương Bằng lên tiếng, Tô thị đã tức giận quát: “Khốn nạn! Tại sao nó dám làm trò tiểu nhân như vậy chứ? Mình à, mình nhất định phải đòi lại công bằng cho con trai của chúng ta.”
Trương Hải cũng nhìn Trương Bằng với ánh mắt cầu xin, nếu gã bị hủy tư cách thi thì sau này làm sao còn dám ngẩng mặt nhìn đời nữa, chỉ cần nghĩ đến cảnh bị chúng bạn chê cười, lòng gã lại tức đến phát đau.
Hơn nữa làm sao gã chịu nổi khi nhìn Lê Dương Chính thăng quan tiến chức còn mình chỉ là hạng dân thường không quyền không thế kia chứ, bằng mọi giá, gã phải lật ngược ván cờ, mà người có thể cứu gã lúc này chỉ có cha mà thôi.
Thế nhưng trái với sự kỳ vọng của gã, biểu cảm của Trương Bằng khi biết Lê Dương Chính là kẻ chủ mưu khiến con trai mình phạm húy trông rất kỳ lạ, không tức giận, không phẫn nộ, trái lại có chút gì đó nghiền ngẫm thậm chí còn nhìn thấy ý cười trong mắt ông ta.1
“Mình à…” Tô thị khẽ gọi.
Trương Bằng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Trương Hải: “Vậy ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào? Giúp ngươi kêu oan với chủ khảo rằng ngươi chỉ gian lận thôi chứ không phạm húy sao? Hừ, tốt nhất thời gian này ngươi nên an phận cho ta, nếu không đừng trách ta đánh gãy chân ngươi.”
“Cha!” Trương Hải ngỡ ngàng nhìn Trương Bằng.
“Sao cha lại nói vậy? Con là con của cha mà, cha không cứu con sao? Con muốn làm quan, con muốn trả thù thằng Chính!” Trương Hải hét lên.
“Hải, không được hỗn với cha.” Tô thị vội ngăn.
Sau đó bà nhìn Trương Bằng, hỏi: “Mình à, rõ ràng thằng Hải không có lỗi, mình nỡ để con chịu ấm ức vậy sao?”
“Hừ, ấm ức? Tự làm tự chịu mà ấm ức cái gì? Mình thương nó chẳng lẽ không thương thằng Thanh, thằng Tân sao? Lỡ như chuyện nó biết trước đề bại lộ thì con đường học vấn của thằng Tân cũng sẽ bị hủy, đặc biệt là thằng Thanh, hiện giờ nó đang phấn đấu làm quan trong triều, sẽ như thế nào nếu mọi người biết nó có một đứa em gian lận thi cử?”
Nhưng lời Trương Bằng nói ra khiến Tô thị cứng họng, bà ta muốn bảo vệ Trương Hải nhưng không thể hy sinh tương lai của hai đứa con trai còn lại, nhất thời bà ta không biết nên làm thế nào cho phải.
Trương Hải thấy cả cha lẫn mẹ đều không có ý giúp mình lập tức gào thét: “Cha suốt ngày chỉ biết có anh cả, còn con thì sao? Dù con cố gắng đến cỡ nào thì trong mắt cha con cũng không bằng một góc của anh cả, bây giờ cha còn muốn con phải nuốt xuống nỗi oan ức mà thành toàn cho hắn sao?”1
Trương Hải đã bất chấp tất cả, bây giờ trong lòng gã chỉ có hận, đôi mắt của gã đỏ ngầu trông không khác gì kẻ điên.
“Cút hết đi tôi không cần các người, cút đi!” Trương Hải điên cuồng ném đồ đạc về phía Tô thị và Trương Bằng.
“Hừ hỗn láo thành thói, nhốt nó trong phòng khi nào tỉnh táo mới cho ra ngoài!”
Trương Bằng để lại một câu rồi rời đi trước, Tô thị rưng rưng nước mắt nhìn con trai liên tục xua đuổi mình sau đó cũng ngậm ngùi ra khỏi phòng.
Trên đường trở về viện, bà ta đụng phải Trương Ngọc Nhi vừa mới bước vào cổng bèn cau mày hỏi: “Con đi đâu vậy? Đàn bà con gái suốt ngày ra ngoài còn ra thể thống gì nữa?”
Đột nhiên bị trở thành đối tượng trút giận, Trương Ngọc Nhi cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không tiện bộc phát trước mặt Tô thị, vì thế chỉ có thể cố nuốt cục tức vào lòng mà nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi con hay tin anh hai bị hủy tư cách thi, chuyện là thế nào vậy mẹ?”
Nhắc đến Trương Hải sắc mặt của Tô thị càng tệ, bà ta xoay người bước tiếp đến viện của mình, vừa đi vừa nói: “Nó bị người ta hại, nhưng vì bảo toàn danh dự cho anh cả và em út của con, cha con không chịu ra mặt cứu nó.”
Trương Ngọc Nhi hơi cụp mắt xuống, sau đó nói: “Con vừa nghe thêm một tin tức, không biết có liên quan đến ân oán của tên Chính với anh hai hay không.”
Tô thị nhíu mày, hỏi: “Là tin gì?”
Trương Ngọc Nhi kê miệng vào bên tai Tô thị nói nhỏ điều gì đó, lập tức hai mắt của bà ta trợn ngược, sau đó mặt mày dần đỏ lên rồi thở hổn hển.
“Chắc chắn là nó, nó vẫn chưa chết, chính nó mới là kẻ đầu xỏ hãm hại anh con! Khốn nạn, mẹ nhất định phải khiến cho nó chết không toàn thây. Vài ngày nữa con đi cùng mẹ tới thăm ông ngoại của con, lần này kể cả Lê Dương Chính mẹ cũng không tha, tất cả đều phải chết!”1
Trương Ngọc Nhi vừa nghe Tô thị nhắc đến ông ngoại sắc mặt chợt cứng đờ, lần cuối cùng nàng ta tới đó là năm bảy tuổi, cũng chính là năm xảy ra sự kiện thảm kịch kia, không hiểu sao lúc này nàng ta lại cảm thấy bất an đến lạ lùng.