“Ngoan, đừng sợ, đừng sợ…”
Hắn liên tục trấn an Trương Ai Thống nhưng thực chất đang tự trấn an chính mình, bởi vì hắn thật sự đã rất sợ sẽ đánh mất cậu.
Tuy nhiên người trong lòng lại không hề phản ứng, Lê Dương Chính buông cậu ra thì phát hiện hai mắt của cậu đã nhắm nghiền.
“Thống à… em sao vậy? Có nghe ta nói gì không?”
Lê Dương Chính nhẹ nhàng lay Trương Ai Thống, hắn không dám chạm mạnh vì sợ sẽ đụng phải vết thương trên người cậu, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại hắn bèn vội vàng bế cậu lên chạy về phía xe ngựa.
Lê Dương Chính đưa Trương Ai Thống tới một y quán trong thành, đây là y quán dưới danh nghĩa của ông ngoại hắn, y thuật chắc chắn không tầm thường.
Nhìn da thịt của cậu chằng chịt vết thương sau khi rũ bỏ quần áo, lửa giận trong lòng hắn lại bốc cháy ngùn ngụt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Trương Ngọc Nhi, Tô thị và cả mẹ con hoàng hậu, hắn tuyệt đối sẽ không để đám người này sống yên.
Sau khi đắp thuốc cho Trương Ai Thống xong, một tên lang y trông còn khá trẻ tuổi khom lưng thưa chuyện với Lê Dương Chính: “Bẩm cậu, tạm thời mợ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới khiến sức khỏe của mợ ấy không còn được như lúc trước nữa, trong thời gian này cần hạn chế làm việc nặng nhọc và thụ thai…”
Bốp!
Tên lang y trẻ tuổi chưa nói hết câu đã bị một cú tát như trời giáng của thầy mình làm ngã nhào về phía trước, thầy của gã vội vàng nói: “Cậu Chính thông cảm, đứa bé này mới vào học việc chưa bao lâu cho nên ăn nói hàm hồ, cậu đừng chấp nhất.”
Tên lang y trẻ tuổi xoa xoa cái gáy vừa bị đánh của mình, trong lòng rất không phục, rõ ràng gã chỉ nói đúng theo như trong sách đã dạy thôi mà.
Lê Dương Chính gật đầu không nói gì, ánh mắt lo lắng vẫn đặt trên người Trương Ai Thống, hai thầy trò lang y thấy vây đều tự giác rời khỏi, trong lòng thầm nghĩ lời đồn cậu ba phủ thái sư yêu thích đàn ông là thật, nhưng có vẻ sự yêu thích này chỉ dành cho một mình chàng trai trẻ đang nằm trên giường mà thôi.
Lê Dương Chính ngồi bên cạnh giường nắm chặt tay thiếu niên, thỉnh thoảng lại áp tay cậu lên má của mình, mỗi lần thấy cậu đau đớn hắn lại dịu dàng hôn lên môi trấn an cậu.
Cứ thế trời chuyển sáng, Lê Dương Chính cả đêm không ngủ canh chừng Trương Ai Thống, may mắn cậu không phát sốt, sắc mặt cũng đã hồng hào lên rất nhiều.
“Ưm…”
Người trên giường hơi cau mày, mí mắt run rẩy như sắp tỉnh lại, Lê Dương Chính vội vàng gọi: “Thống à… em tỉnh rồi sao?”
Trương Ai Thống mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy người trước mặt là Lê Dương Chính, cậu lập tức bật khóc nức nở: “Cậu ơi… hu hu… cậu ơi…”
“Đừng kích động ảnh hưởng tới vết thương, em đã về bên ta rồi, không sao nữa đâu.”
Lê Dương Chính chồm người tới ôm lấy Trương Ai Thống, cậu vẫn không ngừng rơi lệ, nước mắt thấm ướt cả phần áo trước ngực hắn.
“Em sợ lắm, em cứ tưởng cho đến lúc chết mình sẽ không gặp lại cậu nữa, hu hu… may quá, bây giờ dù em có chết em cũng mãn nguyện ưm...”
Trương Ai Thống chưa kịp nói dứt câu thì cánh môi đã bị khóa chặt, Lê Dương Chính dùng miệng mình để ngăn những lời nói gở của cậu.
“Không được nói bậy bạ.”
Trương Ai Thống thẹn thùng cúi gằm mặt xuống, vành tay và cần cổ đều đỏ ửng hết cả lên, cậu chủ thật là, cậu hôn mê lâu như vậy vẫn chưa súc miệng đâu, hắn không cảm thấy dơ sao?
“Nói ta nghe hôm ở chùa đã xảy ra chuyện gì được không?”
Vừa nghe Lê Dương Chính nhắc đến hôm ở chùa, toàn thân Trương Ai Thống đều run lẩy bẩy, cậu nắm thật chặt tay áo của hắn rồi ngập ngừng kể lại hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Khi kể đến đoạn bản thân được Trần Minh Triết cứu, Trương Ai Thống vội vàng giải thích: “Em sợ ngài ta gây bất lợi cho cậu nên giả vờ mất trí nhớ rồi tìm cách trốn đi, trong thời gian đó em không hề để ngài ta chạm vào mình, em vẫn còn trong sạch, cậu hãy tin em.”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu, Lê Dương Chính mỉm cười nói: “Thống của ta thông minh quá, biết dùng cách mất trí nhớ để bảo vệ mình, ta khen còn không kịp sao lại nghi ngờ.”1
Thật ra cho dù cậu có thất tiết thật thì hắn cũng sẽ không ghét bỏ, mà trái lại chỉ càng khiến hắn muốn hái đầu của Trần Minh Triết xuống sớm hơn mà thôi.1
Hắn vuốt ve gương mặt của cậu, ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Em yên tâm, ta sẽ không tha cho mẹ con Tô thị hay bất kỳ ai làm tổn thương tới em đâu.”
Lần này Trương Ai Thống không hề ngăn cản, trong lòng cậu cũng muốn những kẻ đó trả giá, bởi vì suýt nữa thì họ đã hại cậu không thể ở bên cạnh chồng mình rồi.
“Em ủng hộ tất cả những điều cậu làm, chỉ là cậu đừng làm chuyện nguy hiểm, nếu cậu có mệnh hệ gì em cũng sẽ đi theo…”
Lê Dương Chính hôn lên trán cậu một cái rồi nói: “Ta sẽ cẩn thận để bản thân sống sót, ta còn phải sống cùng em cả đời kia mà.”
Hai người tâm sự với nhau một hồi, Trương Ai Thống cũng mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, Lê Dương Chính ngồi bên cạnh và bắt đầu lâm vào trầm tư.
Vừa rồi nhóc con có nhắc tới một người đàn ông tự xưng là cậu của Tô thị, người nọ có lẽ là kẻ kiếp trước đã giúp Trần Minh Viễn tìm ra quặng sắt chế tạo vũ khí để tạo phản, cũng là kẻ đã gieo rắc bệnh dịch xuống người binh lính của nhị hoàng tử.
Nhớ năm đó lúc thời chiến loạn lạc, Trần Minh Viễn có thể đánh đâu thắng đó nguyên nhân một phần là vì có sự trợ giúp đến từ tộc người của Tô thị, tộc người này có quá nhiều điều thần bí, rất giỏi dùng tà thuật hại người, cho nên kiếp này muốn hạ bệ được Trần Minh Viễn, hắn cần phải diệt trừ được tộc người này trước.
Không biết sau khi lấy được mảnh ngọc của Trương Hải, vị đạo sĩ già kia có tìm ra được chỗ ở của tộc người kia chưa, xem ra đã đến lúc hắn sử dụng con cờ mình bố trí từ lâu rồi.
Lê Dương Chính đứng dậy tìm một góc khuất, sau đó một con bồ câu bay tới, hắn nhét vào chân nó một mảnh giấy rồi thả nó đi, tiếp đến hắn trở về chăm sóc Trương Ai Thống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ở y quán một ngày một đêm, Lê Dương Chính mang Trương Ai Thống trở về phủ thái sư, lúc chuẩn bị xuống kiệu, hắn dùng áo ngoài của mình bao bọc lấy thiếu niên thật chặt rồi bế cậu thẳng tới viện của mình, người hầu thấy vậy vội vàng chạy tới báo cho Lý thị biết tin.
Về đến sân viện quen thuộc, Trương Ai Thống rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn Mộc Lâm đang đi phía sau Lê Dương Chính, hỏi: “Sao chỉ có em ra đón ta vậy? Mộc Sinh đâu?”
Mộc Lâm lúng túng muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt sắc như dao của Lê Dương Chính dọa sợ vội vàng cúi gằm mặt xuống không dám hé miệng.
“Nó đã bị ta đuổi đi vì không an phận rồi.”
Lê Dương Chính vừa nói vừa đặt Trương Ai Thống xuống giường, sau đó hắn quay sang Mộc Lâm dặn dò: “Ngươi chăm sóc mợ ba cho kỹ, nếu ta nghe phong thanh thì không hay thì kết cục của thằng Sinh sẽ là kết cục của ngươi đấy.”
Mộc Lâm vội vàng quỳ xuống run rẩy đáp: “Dạ con biết rồi, con sẽ hầu hạ cậu Thống… mợ ba hết lòng ạ.”1
Trương Ai Thống hoang mang không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn không xen vào khi Lê Dương Chính đang dạy dỗ người hầu, bởi vì cậu biết mọi thứ hắn làm chắc chắn đều vì muốn tốt cho cậu mà thôi.
Dặn dò người hầu xong, Lê Dương Chính rời khỏi phủ, hắn ngồi kiệu đi thẳng đến phủ của ông Phùng Đắc, cùng lúc này tin tức Trương Ai Thống đã trở về cũng lọt tới tai Lý thị.1