Nhân Lễ cau mày, trên mặt lộ vẻ không vui nhưng lại không dám đẩy nhà vua ra, chỉ nói: “Bệ hạ thứ tội, hôm nay nô tài không tiện trong người…”
Vua Định Ưng dừng động tác âu yếm lại, sắc mặt âm trầm, hỏi: “Lại không tiện sao? Lễ à, đây đã là lần thứ ba em từ chối ta rồi đấy, không phải đàn bà, đâu ra nhiều cái bất tiện vậy chứ?”
Nhân Lễ lập tức quỳ xuống dập đầu tạ tội đến sưng cả trán, nhà vua thấy vậy càng thêm bực mình.
“Em ra ngoài đi.”
Nhân Lễ vội vàng lui ra ngoài, nhà vua nhìn theo bóng lưng của gã, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi chán chường.
“Rốt cuộc ta nên làm gì thì em mới chịu yêu ta đây?”
Nhân Lễ bước ra khỏi đại điện, một tên thái giám nhỏ tuổi nhìn thấy vết sưng trên trán gã bèn hỏi: “Ngài có sao không?”
Nhân Lễ lắc đầu, sau đó cất bước đi về phía trước, tên thái giám cũng nối gót theo sau, đi được một đoạn, nó ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Có phải ngài và bệ hạ lại có chuyện không vui hay không?”
Nhân Lễ liếc nhìn nó, ánh mắt sắc lẹm.
“Chuyện không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi.”
Tên thái giám nhỏ tuổi sợ hãi không dám mở miệng nữa, nhưng nhìn vết sưng trên trán gã, nó vẫn lấy hết can đảm mà nói: “Bệ hạ rất thương ngài, đây là ân trạch trời ban, ngài đừng khiến bệ hạ không vui kẻo rước họa vào thân.”
Nhân Lễ khựng lại, gã quay sang nhìn tên thái giám theo hầu mình đang cúi gằm mặt xuống, toàn thân còn hơi run nhẹ thì biết nó cũng chỉ lo lắng cho mình nên mới cả gan nói thế, vì vậy hắn cũng không định truy cứu đứa nhỏ này làm gì.
“Thương ta sao?”
Nếu thương thì khi biết hôm sau gã phải hầu hoàng hậu, đêm trước đã không muốn gã nhiều lần đến mức gã đi không nổi, để rồi bị hoàng hậu nghi kỵ phạt roi rồi.
Quả nhiên nhà vua đạt được mục đích dằn mặt gia tộc của hoàng hậu, củng cố uy quyền cho mình, con cờ như gã nuôi lâu rốt cuộc cũng dùng tới.
Lúc trước gã là thái giám thân cận nhà vua, nhóm phi tần trong hậu cung tôn kính gã vì gã được nhà vua trọng dụng, hơn nữa lơ là đề phòng khi mặt mũi của gã quá tầm thường, tuy nhiên sau sự kiện xử phạt hoàng hậu, người trong cung đã nhìn gã với con mắt khác.
Phi tần đố kỵ nhìn gã không vừa mắt, quan lại dè bỉu khinh khi gã là hạng yêu tinh mê hoặc quân vương hại nước hại dân, chỉ sợ sau khi bị nhà vua vứt bỏ, thứ chờ đợi gã chỉ có con đường chết mà thôi.
Bệ hạ, ngài cũng thật nhẫn tâm, chặt đứt hi vọng về cuộc sống an nhàn của Lễ luôn rồi.
Nhân Lễ cười khổ, nhìn về phía xa xăm, nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, phận làm nô tài, ta vẫn nên phục tùng vua chúa.”
Dừng một chút, gã quay sang nhìn tên thái giám nhỏ tuổi, dặn dò: “Ngươi đi hái một ít hoa nhài để sẵn vào bồn tắm cho ta, bệ hạ đang mệt nhọc, ngửi một chút hoa nhài sẽ khỏe hơn.”
Nhân Lễ nói câu này đồng nghĩa với việc đã sẵn sàng thị tẩm, nếu không thể trốn thoát, gã chỉ còn có thể tranh đoạt.
…
Trước sân Đại Tự Giám.
Một đám thư sinh ngồi la liệt dưới đất, Trương Hải tuy ngồi trên ghế nhưng sắc mặt càng lúc càng tệ, thằng Tí có khuyên gã về phủ mấy lần nhưng gã nhất quyết không đi lại còn mắng chửi nó, vì thế nó cũng ngậm miệng không dám hó hé nữa.
“Sao mãi không có tin tức, chẳng lẽ quan trên muốn xử ép chúng tôi sao? Trời xanh ơi có thấu cho sĩ tử nghèo, mười mấy năm đèn sách không bằng địa vị của con quan đại thần, nếu đã bất công như thế, tôi cũng không thiết sống nữa làm gì.”
Một ông cụ tầm sáu mươi mấy tuổi đứng lên giữa đám thư sinh gào khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, dứt câu, lão ta đột nhiên chạy tới đâm đầu vào gốc cột gần đó, máu từ trán lập tức tuông ra, mọi người khiếp sợ không thôi.
“To gan! Ai dám làm loạn tại trường thi?” Ông Đề Khắc xuất hiện.
Lão già kia chưa chết nhưng lại ôm cái đầu máu rên hừ hừ, tuy nhiên vì sợ liên lụy cho nên không có ai dám tiến tới đỡ lão ta dậy.
Thấy ông Đề Khắc đã đến, đám người đồng loạt đứng dậy, chưa đợi họ hò hét tố cáo, ông đã nói trước: “Ta nhận được tin các ngươi kéo tới đây đòi phúc khảo? Là do không phục với kết quả thi của mình hay sao?”
Đám thư sinh đưa mắt nhìn nhau không ai nói gì, Trương Hải bước ra đáp lời: “Bẩm chủ khảo, mọi người đang bất bình về kết quả thi của tên Chính, trong kinh thành ai cũng biết gã là tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, đùng một cái đậu giải nguyên thật sự khiến người ta không phục.”
Ông Đề nghiêm mặt nhìn Trương Hải, sau đó lại lướt qua từng người có mặt tại đây, nói: “Thời gian các ngươi kéo đến đây làm loạn nên chắc không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Cậu Chính đích thân trồng ra một loại lương thực mới có sản lượng cực kỳ cao, hiện đang được vận chuyển về các huyện vùng sâu để tiến hành trồng trọt, các ngươi đều đã tham gia bốn vòng thi Hương, có lẽ vẫn chưa quên đề luận cuối cùng có nội dung gì đâu nhỉ?”