Mục lục
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, mọi chuyện sóng êm biển lặng trước khi giông bão ập tới, Lê Dương Chính vẫn đi đi lại lại giữa viện Hàn Lâm và căn nhà ở thành Tây của mình, Lý thị cũng nhiều lần ngõ ý muốn đưa Trương Ai Thống về phủ thái sư nhưng đều bị hắn bác bỏ.1

Cái hắn cần là một nơi có thể để người hắn yêu sống yên ổn chứ không phải đeo gông xiềng lên đầu cậu, nếu bà không thể khoan dung cho cậu, hắn thà vất vả một chút cũng không muốn để cậu tiếp tục bị bà đối xử hà khắc.

Trời nhá nhem tối, Lê Dương Chính đứng dậy ra về, tuy nhiên vừa bước tới cửa viện Hàn Lâm đã đụng phải một bóng lưng quen thuộc.

Người nọ quay đầu lại, dáng người thẳng tắp hiên ngang, làm gì có ai ngờ được người như vậy lại nhẫn tâm đẩy con ruột của mình vào hố lửa địa ngục cơ chứ?

Lê Dương Chính không cho rằng Trương Bằng tìm mình bèn đi lướt qua người ông ta, chưa được mấy bước, ông ta đã lên tiếng: “Gặp cha vợ lại coi như không thấy vậy sao?”

Lê Dương Chính lập tức quay đầu lại nhìn ông, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, hắn nhếch miệng hỏi: “Chẳng hay Chính này đã lấy đứa con nào của thừa tướng mà ngài lại trở thành cha vợ của tôi vậy?”

Trương Bằng không hề tức giận, sắc mặt vẫn thong dong bình tĩnh cứ như thể giữa hai người chưa từng có thù oán gì vậy, ông ta nói: “Cho dù ngươi không thừa nhận thì sự thật vẫn là sự thật, trong người A Nễ vẫn chảy dòng máu của ta.”

“Câm miệng!” Lê Dương Chính nghiến răng quát.



“Tôi không ngờ ông lại là người vô liêm sỉ như vậy đấy, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, ông vẫn còn mặt mũi nhận mình là cha của em ấy sao? Còn nữa, đừng gọi em ấy với cái tên A Nễ thấp kém đó nữa, em ấy không phải bùn đất mà là bảo vật của tôi.”

Lê Dương Chính nói chuyện không cần nể nang ai cả, huống hồ trong lòng hai người đều đã quá rõ những sự việc đã xảy ra trong quá khứ, vì thế hắn không nhất thiết phải đưa đẩy giả vờ với kẻ mình căm hận làm gì.

Tuy nhiên Trương Bằng vẫn không tức giận, thậm chí trên môi còn nở nụ cười hài lòng.

“Thằng Thống ở bên cạnh ngươi chính là phúc của nó, hy vọng sau này ngươi sẽ mãi che chở bảo bọc cho nó, kẻ làm cha như ta vô cùng biết ơn ngươi.”

“Ha ha ha… Nực cười… Quá là nực cười rồi!”

Lê Dương Chính bật cười to, nhưng trong đáy mắt lại là vực sâu lạnh lẽo.

“Trương Bằng, lương tâm của ông đúng là bị chó tha rồi đấy, ông có mặt mũi nói ra câu biết ơn đó sao, ông từng nghĩ nếu như lần đó tôi không đến kịp số phận của em ấy sẽ như thế nào không? Ông biết tất cả nhưng không ngăn cản, thậm chí châm dầu vào lửa khiến Tô thị hận em ấy hơn, khiến em ấy suýt bị bán đi, suýt bị giết chết! Ông không xứng đáng làm cha! Có nghe thấy không? Ông không xứng!”

Lê Dương Chính túm lấy cổ áo của Trương Bằng mà hét lên, bao nhiêu ký ức của kiếp trước ùa về khiến lửa giận trong lòng hắn bốc cháy dữ dội, hắn hận người đàn ông trước mặt, hận bản thân từng mang dòng máu của ông ta, hận ông ta sinh hắn ra rồi lại làm cuộc đời hắn tan nát để rồi bây giờ ra vẻ đạo mạo là người cha tốt.

Toàn thân hắn run rẩy, đôi mắt trợn trừng khiến Trương Bằng ở đối diện nhíu mày nghi ngờ, ông ta biết hắn yêu thích Trương Ai Thống, nhưng không ngờ lại đến mức không kiềm chế được cảm xúc như thế này.

“Ngươi cũng biết khá nhiều nhỉ?” Trương Bằng hỏi.

Lê Dương Chính không giấu giếm mà trực tiếp nói: “Đúng, tôi còn biết em Thống là con ruột của ông và Tô thị, nhưng ông lại cố tình khiến bà ta cho rằng em ấy là con của ông và thanh mai trúc mã, mục đích là vì ông muốn em ấy hận mẹ ruột của mình đúng không?”



Đồng tử của Trương Bằng co rút lại, có vẻ ông ta không ngờ hắn lại biết được chuyện này, hắn cười nhạo tiếp tục nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ giúp ông khiến em ấy hận chết Tô thị, đồng thời cũng hận luôn cả người cha tàn nhẫn là ông.”

Trong mắt Trương Bằng chợt lóe qua sự buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, ông ta nói: “Mặc kệ đã trải qua chuyện gì thì đó cũng là số phận của nó thôi, nó vốn dĩ phải chết từ lúc lọt lòng rồi, là ta cứu nó, nhưng ta không thể bảo vệ nó được.”

“Ha… số phận chó má!”

Lê Dương Chính cảm thấy đầu óc của Trương Bằng có vấn đề mà đầu óc của hắn cũng không được tỉnh táo bèn buông ông ta ra xoay người rời đi, mặc kệ hôm nay ông ta có nói gì thì cũng không thể thay đổi được ý muốn trả thù của hắn, hắn nhất định phải khiến cả nhà ông ta phải tan đàn xẻ nghé sống không được mà chết cũng không xong mới hả mối thù trong lòng.

“Ngươi là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện đúng chứ? Thằng Hải phạm húy, nhị hoàng tử đến cầu hôn Ngọc Nhi không phải tự dưng xảy ra đúng không?” Trương Bằng chợt lên tiếng.

Lê Dương Chính khựng lại.

“Tôi không hiểu ông đang nói gì, hai đứa con của ông làm chuyện xấu bị trời phạt thì liên quan gì đến tôi?”

“Đúng vậy, chúng nó tội đáng chết vạn lần, ta hy vọng ngươi sẽ không nương tay với chúng!”

Lê Dương Chính kinh hãi quay đầu lại, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin.

Trương Bằng nói tiếp: “Không chỉ chúng mà cả ta và Tô thị, ngươi cũng phải trừng phạt thật nặng.”

“Ông…”

Cổ họng của Lê Dương Chính nghẹn lại, bầu trời bỗng nhiên nổi sấm chớp, từng hạt mưa lất phất rơi xuống rồi dần dần chuyển sang mưa to như trút nước.

Ầm ầm!

Sấm chớp rền vang sáng cả một góc trời, khuôn mặt của Trương Bằng thoắt ẩn thoắt hiện sau màn mưa.

“Ngươi phải cẩn thận, tộc nhân của Tô thị không dễ đối phó, họ đã để mắt tới ngươi rồi, chỉ cần có cơ hội sẽ giết chết ngươi ngay, nhớ lấy, trên đời này người có thể áp chế họ chỉ có thằng Thống, do vậy họ mới năm lần bảy lượt muốn giết nó, ngươi nhất định phải bảo vệ nó.”

Nói xong ông ta xoay người rời đi, để lại Lê Dương Chính đứng như trời trồng mặc cho toàn thân đều đã bị xối ướt đẫm.

Chân tướng năm xưa rốt cuộc hắn đã hiểu hết chưa?

- -

Lời của Gừng: Tiêu đề đặt cho vui thôi nha.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK