Điều chỉnh thời gian ăn uống ngủ nghỉ của các cục cưng cùng thời gian biểu mỗi ngày của Trầm Lục sao cho phù hợp là chuyện quan trọng nhất.
Tiểu nha đầu nghe Liên Mạn Nhi căn dặn, vội vàng vâng lời rồi đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau đã nghe ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếp theo là màn cửa vén lên, hai bà vú cùng năm sáu nha đầu đi vào. Hai bà vú đi đằng trước, trong ngực mỗi người ôm một em bé mập mạp. Bé con trong ngực bà vú đi trước trên người mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, bộ dáng khoảng chừng hai ba tuổi. Vừa vào cửa, bé mập liền nhìn về phía Liên Mạn Nhi, tiếp theo lại nhìn Trầm Lục, trong đôi mắt tròn xoe lập tức tràn đầy tươi cười.
“Phụ thân, mẫu thân!” Bé mập ở trong ngực bà vú vừa vươn tay ra, vừa dùng giọng nói non nớt gọi Trầm Lục và Liên Mạn Nhi. Giọng nói tuy còn rất non nớt, nhưng đã phát âm tương đối rõ ràng
“Ngoan lắm” Liên Mạn Nhi cười đáp một tiếng, vươn tay, rồi lại rụt trở về, vừa nói vừa ra hiệu cho bé mập: “Kỳ Lân Nhi, phải chào phụ thân con trước đã.”
Bà vú trước hành lễ, vấn an Liên Mạn Nhi và Trầm Lục, sau đó nhẹ nhàng đặt Tiểu Kỳ Lân Nhi xuống bên cạnh Trầm Lục. Tiểu Kỳ Lân Nhi mới ba tuổi, đứng ở trên giường, còn chưa cao bằng Trầm Lục đang ngồi. Tiểu tử thấy phụ thân không hề thấy sợ hãi, trong đôi mắt vẫn có vui cười, đầu tiên theo quy củ hành lễ với Trầm Lục.
“Thỉnh an phụ thân.”
“Tốt.” Trầm Lục gật đầu, giơ tay lên xoa xoa đầu Tiểu Kỳ Lân Nhi.
Tiểu Kỳ Lân Nhi cười hì hì một tiếng, ôm cánh tay Trầm Lục, nhân thể nhào vào trong lòng Trầm Lục. Lúc này không giống như vừa rồi gọi phụ nhân, mà gọi cha, cha.
Cánh tay Trầm Lục tựa hồ có chút chần chờ, nhưng rất nhanh liền ôm lấy con trai.
Liên Mạn Nhi mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Tục ngữ nói, bế cháu không bế con. Những lời này dường như là quy tắc chung để dưỡng dục con cháu của nam nhân thời đại này, nghiêm khắc với con trai, sợ làm hư con, nhưng lại vô cùng cưng chiều các cháu. Bởi vì các nháu tất nhiên sẽ có phụ thân nghiêm khắc của chúng.
Thời kỳ trưởng thành của Trầm Lục không giống với những đứa trẻ bình thường khác, hắn không có kinh nghiệm sống chung với phụ thân, có thể nói, hắn là do tổ phụ một tay nuôi nấng lên. Tổ phụ đối với hắn vừa nghiêm khắc vừa từ ái. Tiểu Kỳ Lân Nhi là đứa con đầu lòng của Trầm Lục cùng Liên Mạn Nhi. Trưởng tử, đứa bé này, đối với Trầm gia, đối với Trầm Lục, có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Lần đầu làm cha, lần đầu tiên nhìn thấy bé con trắng trắng mềm mềm nằm trong vòng tay Liên Mạn Nhi, Trầm Lục khi ấy đã kích động đến mức không nói thành lời, mặc dù hắn đã che giấu rất nhanh, nhưng vẫn bị Liên Mạn Nhi thông minh phát hiện được. Sự vui mừng của Trầm Lục có thể tưởng tượng được. Đối với đứa bé Tiểu Kỳ Lân Nhi này, Trầm Lục đặt rất nhiều kỳ vọng.
Vì vậy, trong lòng Trầm Lục rất khó nghĩ. Nội tâm hắn muốn gần gũi với con trai, nhưng lại cảm thấy làm như vậy là không ổn. Đối mặt Tiểu Kỳ Lân Nhi, ban đầu Trầm Lục định làm theo tiêu chuẩn của niên đại này làm một người cha nghiêm nghị.
Chỉ là, ý định này vừa mới nhen nhóm lên, đã bị Liên Mạn Nhi dập tắt hoàn toàn. Liên Mạn Nhi hy vọng Trầm Lục có thể làm một người cha từ ái, ở cùng các con nhiều hơn, tiếp xúc cùng các con nhiều hơn. Nàng muốn cho con của mình thật nhiều tình yêu, tình thương của mẹ dĩ nhiên không đủ, còn phải có tình thương của cha. Nàng không hy vọng con của mình từ lúc còn bé đã phải đối mặt với một người cha mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị.
Liên Mạn Nhi nói với Trầm Lục, từ ái cũng không có nghĩa là cưng chiều, lúc phải nghiêm thì sẽ nghiêm, nhưng không có nghĩa là cứ nhìn thấy con trai là vẻ mặt đanh lại, chưa nói được hai ba câu đã muốn đánh muốn mắng.
“Chàng được tổ phụ nuôi lớn, năm đó tổ phụ đối với chàng như thế nào?” Liên Mạn Nhi lúc ấy đã từng nói như vậy với Trầm Lục. Hai phu thê sau khi thành thân hết sức ân ái, không có chuyện gì là không nói. Lúc không có chuyện gì làm, Trầm Lục thường kể chuyện ngày bé cho Liên Mạn Nhi nghe. “Chẳng lẽ chàng không thích nhi tử sao? Nếu thích tại sao cứ phải nghiêm mặt? Nghiêm mặt có thể dạy nhi tử tốt hơn sao? Có tấm gương tốt như tổ phụ, chàng cần gì phải đi học người khác?”
Liên Mạn Nhi cảm thấy, mấy người cố tình tỏ ra đứng đắn kia, hở một chút là nói đến uy nghiêm của phụ thân, muốn dùng nó để làm phụ thân có thể dạy dỗ con cái tốt, căn bản mà nói là do thiếu tự tin. Đương nhiên, cũng có một phần là bản thân được giáo dục bằng chính phương pháp này nên hoàn toàn không biết, còn những phương pháp khác để giáo dục con cái tốt hơn.
Mà đối với Trầm Lục, hai vấn đề này hoàn toàn không phải là vấn đề. Trầm Lục có đầy đủ tự tin, cũng có sẵn một tấm gương vô cùng tốt. Mặc dù lúc nhỏ bị phụ thân lơ là, nhưng đã có sự dạy dỗ và quan tâm của tổ phụ bù đắp cho.
Nghe Trầm Lục kể cách đối nhân xử thế lúc bình sinh của Lão thái gia Trầm gia, trong lòng Liên Mạn Nhi thậm chí còn thấy, Trầm Lục có thể được tổ phụ tự mình nuôi dạy lớn lên, mà không phải là giao cho Trầm Đại lão gia dạy dỗ, là may mắn của Trầm Lục. Theo như lời Trầm Lục kể, Trầm gia lão gia tử hẳn phải là một vị rất quyết đoán, rất có trách nhiệm, vừa yêu cầu nghiêm khắc với con cháu, nhưng cũng rất yêu thương con cháu, hơn nữa lại là một lão nhân gia rất biết nhìn xa trông rộng.
Trầm Lục làm phụ thân, tất nhiên rất vui, nhìn thấy con trai trong lòng sao có thể không vui cho được, lại cảm thấy lời nói của Liên Mạn Nhi rất có lý, đương nhiên muốn nghe theo. Cho nên, bọn nhỏ cũng thích quấn lấy hắn, không kém gì thích quấn Liên Mạn Nhi.
“… Bây giờ các con còn nhỏ, chàng không bế nhiều vào, đợi thêm hai năm nữa, có muốn bế cũng chẳng được.” Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục ôm bé Tiểu Kỳ Lân Nhi, mặt của hai cha con gần như dán lại gần nhau. Tiểu Kỳ Lân Nhi giờ đã ba tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, tướng mạo hòa hợp hầu hết ưu điểm của cả cha lẫn mẹ.
Ai cũng nói là Tiểu Kỳ Lân Nhi càng lớn càng giống Trầm Lục. Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy dáng vẻ của hai cha con rất giống nhau, một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt cực kỳ giống nhau, nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui. Liên Mạn Nhi còn nhớ rõ lúc nàng mới sinh hạ Tiểu Kỳ Lân Nhi, là lần sinh nở đầu tiên, mọi người đều nói nàng sinh thuận, nhưng cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng. Chỉ là, khi lần đầu tiên nhìn thấy mặt con trai, cảm nhận được thân thể nhỏ bé mềm mại của con kề sát bên mình, những cảm giác đau đớn kia lập tức được chữa khỏi hơn phân nửa.
Hai phu thê một ôm Tiểu Kỳ Lân Nhi, một nhìn Tiểu Kỳ Lân Nhi, một tiểu gia hỏa khác cảm thấy bản thân bị xem nhẹ, liền a a kêu lên.
Liên Mạn Nhi vội quay đầu, cười đưa tay đón lấy con trai nhỏ đang cố gắng khua đôi chân mập mạp ở trong ngực bà vú. Tiểu gia hỏa này vừa mới qua sinh nhật tròn một tuổi, bộ dáng tròn xoe, chân tay cũng vô cùng có lực. Được Liên Mạn Nhi ôm vào trong ngực, tiểu gia hỏa cảm thấy được chú ý, vô cùng vui vẻ. Miệng vừa kêu a a, vừa vươn cánh tay mập mạp như chiếc bánh bao, túm lấy mấy sợi tóc rũ xuống của Liên Mạn Nhi đùa nghịch ở trong tay.
“Bàn Bàn” Liên Mạn Nhi cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của con trai nhỏ. Cười hỏi: “Bàn Bàn, đã ăn no chưa? Có nhớ mẹ không?”
“A… Mam… Ma…” Cục bột mơ hồ đáp lời, vừa nắm tóc trong tay đưa vào trong miệng.
Liên Mạn Nhi cười, vội vàng gỡ tóc ở trong tay con trai ra.
“Bàn Bàn ngoan nào. Cái này không ăn được, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Con mà còn túm tóc mẹ nữa, mẹ sẽ tét mông con đó!” Liên Mạn Nhi hơi ngẩng đầu lên, rồi nhẹ nhàng hạ xuống cái mông nhỏ mập mạp của con trai. Cảm giác xúc cảm da thịt nồn nộn, Liên Mạn Nhi không nhịn được còn véo nhẹ một cái.
Đến nay, Liên Mạn Nhi và Trầm Lục đã thành thân được hơn bốn năm, có hai đứa con trai. Con lớn nhất Tiểu Kỳ Lân Nhi, đã ba tuổi, con trai nhỏ Bàn Bàn, vừa đầy một tuổi.
Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn, tất nhiên cũng là nhũ danh. Hai đứa bé đã có tên riêng của mình. Tên của Tiểu Kỳ Lân Nhi là Trầm Nhuận, tên của Bàn Bàn là Trầm Trạch. Tên của hai đứa bé, đương nhiên là Trầm Lục chiếu theo gia phả để đặt. Về phần nhũ danh của hai bé khác nhau nhiều như vậy, lại có lai lịch khác.
Đêm trước khi Liên Mạn Nhi sinh hạ Tiểu Kỳ Lân Nhi, Trầm Lục nằm mơ, mơ thấy Kỳ Lân. Vì vậy, Tiểu Kỳ Lân Nhi vừa chào đời, liền có nhũ danh này. Về phần nhũ danh Bàn Bàn của con trai nhỏ, lại do Liên Mạn Nhi đặt cho. Bởi vì, tiểu gia hỏa này lúc mới sinh rất mập mạp, còn nặng hơn một cân so với ca ca bé lúc mới sinh. Vì sinh tiểu tử mập này, Liên Mạn Nhi đã phải chịu không ít khổ. Trầm Lục vì trấn an ái thê, liền cho ái thê làm chủ đặt nhũ danh cho con trai nhỏ.
Lúc ấy Liên Mạn Nhi vừa mệt vừa đau, đối với tiểu tử mập này vừa yêu vừa “hận”, buột miệng nói ra hai chữ Bàn Bàn.
Sau đó, Liên Mạn Nhi phục hồi tinh thần, cũng từng muốn đổi cái tên khác, nhưng nghĩ lại, Bàn Bàn cũng không có gì không tốt, dù sao cũng là nhũ danh, đáng yêu thân mật là được rồi. Vì vậy, nhũ danh của tiểu gia hỏa, cứ như vậy được đặt xong.
Liên Mạn Nhi bế con trai nhỏ một lát, rồi đặt bé trên giường, chỉ vào Trầm Lục nói: “Đi tìm cha con đi, để cha con bế.”
Tiểu Bàn Bàn vẫn chưa biết đi, nhưng đã có thể bò rất nhanh. Theo ngón tay của Liên Mạn Nhi nhìn thấy Trầm Lục, liền cong miệng cười, dùng cả tay lẫn chân, bò cực nhanh về phía Trầm Lục.
“Tiểu Kỳ Lân Nhi, đến đây ăn lựu nào.” Liên Mạn Nhi liền gọi con trai lớn tới, vừa cầm lựu đút cho con trai lớn ăn, vừa nhìn con trai nhỏ bò lên đầu gối của Trầm Lục.
Kỹ thuật bò của tiểu gia hỏa rất cao, không cần Trầm Lục phải dìu, theo đầu gối của Trầm Lục, giống như một con gấu Koala, cả người tròn vo chui vào trong ngực Trầm Lục.
“Xem mẹ con đặt nhũ danh cho con này, nhìn đã thấy mập rồi.” Trầm Lục thấy hơi bất đắc dĩ nhìn quả cầu thịt trong lòng, quả cầu thịt lại còn vừa hai tay túm lấy áo khoác của Trầm Lục, vừa ngẩng mặt lên, nhìn Trầm Lục toét miệng cười.
“Con mới sinh ra đã như vậy rồi, chẳng lẽ còn trách tên!” Liên Mạn Nhi vừa bóc lựu cho Tiểu Kỳ Lân Nhi ăn, vừa cười phản bác.
Trầm Lục cong khóe miệng, một cánh tay vẫn để trên cơ thể mũm mĩm của con trai nhỏ, một tay khác đang định nhéo nhéo khuôn mặt tròn xoe của bé.
“Không được nhéo mặt.” Liên Mạn Nhi vội nói: “Mẹ ta nói, con còn nhỏ, không được nhéo mặt, nếu không sau này lớn lên sẽ chảy nước miếng.”
Dường như khi nữ nhân làm mẫu thân đều có thể tự luyện thành tuyệt kỹ mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Liên Mạn Nhi chuyên tâm nhìn Tiểu Kỳ Lân Nhi, hoàn toàn không hề ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể kịp thời ngăn cản Trầm Lục vươn “bàn tay đen tối” về phía con trai nhỏ.
Trầm Lục nghe vậy, cánh tay đang vươn ra liền đổi hướng, đặt lên cái mông còn tròn vo hơn của con trai nhỏ. Tiểu gia hỏa lập tức cười nắc nẻ, lăn lộn ở trong ngực Trầm Lục. Nước dãi chảy ra từ miệng, đều bôi hết lên cẩm bào của Trầm Lục, vừa gọi “đa… đa…”.
Trầm Lục hơi có bệnh sạch sẽ, nhưng con trai nhỏ như vậy, hắn lại cảm thấy rất đáng yêu. Chỉ là con trai còn gọi cha chưa rõ, khiến hắn cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Ta nhớ, lúc Tiểu Kỳ Lân Nhi bằng tầm này đã có thể gọi cha rồi, còn gọi rất rõ nữa.” Trầm Lục vừa cầm khăn lau miệng giúp con trai, vừa nói với Liên Mạn Nhi.
“Chẳng phải là do chàng ngày nào cũng dạy đó sao.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Trầm Lục lần đầu tiên làm cha, vì muốn con trai có thể gọi cha sớm một chút, đã lén bỏ ra rất nhiều thời gian. Tiểu Kỳ Lân Nhi cũng không khiến hắn thất vọng, học được gọi cha trước, sau mới gọi được mẹ.
“… Năm vừa rồi… Bận quá.” Trầm Lục nghe Liên Mạn Nhi nói, nhất thời cảm thấy hơi có lỗi với con trai nhỏ. Năm Tiểu Kỳ Lân Nhi mới sinh, công việc phải giải quyết tương đối ít, có nhiều thời gian để ở bên cạnh Liên Mạn Nhi và con trai hơn. Mà kể từ khi con trai nhỏ ra đời, hắn lại bận rộn hơn rất nhiều.
Nhìn Trầm Lục áy náy với con trai nhỏ, Liên Mạn Nhi không nói gì nữa. Nàng hiểu rất rõ, Trầm Lục bận rộn là thân bất do kỷ. Trừ xử lý chính sự ở ngoài, Trầm Lục gần như dành toàn bộ thời gian ẹ con nàng. Việc này, Liên Mạn Nhi thật sự không có gì oán trách.
“… Quả lựu ăn ngon” Dù sao Tiểu Kỳ Lân Nhi đã lớn hơn một chút, lại là ca ca, rõ ràng là hiểu chuyện hơn đệ đệ. Bé đã có thể dùng ngôn ngữ rành rọt để giao tiếp với người lớn. “Mẫu thân, khi nào cậu cả mới về ạ?”
Ngũ Lang làm quan bên ngoài, nhưng lại rất quan tâm đến trong nhà. Ngày lễ ngày tết thì khỏi phải nói, còn có sinh nhật của Liên Mạn Nhi và Trầm Lục, sinh nhật của hai đứa bé, bình thường mỗi tháng đều gửi thư cho Liên Mạn Nhi, trong thư nhất định sẽ hỏi thăm hai cháu trai, cũng nhất định sẽ gửi cho hai đứa bé quà gì đó kèm với thư.
Liên Mạn Nhi cũng thường nhắc đến cậu cả của hai bé, Bàn Bàn chưa đủ lớn nghe hiểu được, Tiểu Kỳ Lân Nhi lại ghi nhớ trong lòng, rất là nhớ người cậu cả mà bé đã từng được gặp, nhưng lại bởi vì còn quá nhỏ mà không nhớ rõ.
“Vừa rồi mẹ và cha con đã tính ngày rồi, đoán chừng, đến mùa xuân năm sau, cậu cả các con đã có thể về rồi.” Liên Mạn Nhi nói với Tiểu Kỳ Lân Nhi.
Bên này hai mẹ con thân thiết nói chuyện, bên kia hai cha con lại vẫn không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, Trầm Lục chỉ có thể nhìn con trai nhỏ trèo lên trèo xuống ở trong ngực mình.
Tiểu gia hỏa đầu tiên là túm một phát được ngọc bội thắt ở ngang hông Trầm Lục, sau đó há to mồm, cầm lấy ngọc bội đưa vào trong miệng. Trầm Lục vội lấy ngọc bội lại, nói với con trai nhỏ là cái này không ăn được. Tiểu gia hỏa không hề tức giận, mượn lực cánh tay Trầm Lục để đứng lên, nhắm về phía nút áo hình san hô trên cổ áo Trầm Lục mà cho vào miệng.
Đứa bé lớn như vậy, tựa hồ trong lòng tràn ngập tò mò đối với thế giới này. Dùng mắt để nhìn, dùng tay để chạm, thấy chưa đủ, chúng còn muốn dùng miệng để nếm thử.
Con trai nhỏ này của Trầm Lục và Liên Mạn Nhi lại càng như vậy, bé muốn cho tất cả những thứ có trong tay vào trong miệng. Liên Mạn Nhi hết cách, đành phải hạ nghiêm lệnh, trên người bà vú và mấy nha hoàn hầu hạ Bàn Bàn không được đeo trang sức, bên cạnh Bàn Bàn cũng không được có những vật linh tinh.
Song, điều này không thể ngăn cản được nhiệt tình muốn thưởng thức tất cả của tiểu gia hỏa. Tỷ như hiện tại, Trầm Lục đã bị con trai nhỏ hành hạ đến sắp không chịu nổi. Hắn bế lấy con trai nhỏ, giơ ở trước mặt, rất nghiêm nghị mà thấp giọng khiển trách mấy câu. Chỉ là, giọng điệu của hắn không đủ nghiêm nghị, vẻ mặt và ánh mắt cũng không đủ dữ dằn, tiểu gia hỏa hoàn toàn không sợ hắn, lại còn cho rằng phụ thân đang đùa với bé, quơ tay quơ chân, cười càng vui vẻ hơn.