Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Mạn Nhi đang xem vui sướng, đột nhiên cảm thấy bên người có chút khác thường. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác thì nhìn thấy Liên Chi Nhi cùng Trương Thải Vân cũng đều ngồi dậy, hơn nữa đều vươn đầu hướng ra bên ngoài xem.

Liên Mạn Nhi nghiêng lỗ tai nghe ngóng, gian ngoài không có bất cứ động tĩnh gì. Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, nhất định là hai ngày nay Lý thị quá mệt nhọc nên ngủ say rồi.

Liên Thủ Tín đứng ở ngoài cửa giải thích, sau nửa ngày cũng không nghe thấy Trương thị có động tĩnh gì. Liên Thủ Tín liền hướng phía cửa đi hai bước, tựa hồ là muốn trở về phòng. Vừa lúc đó, một cái giầy từ trong nhà bay ra nện trên lồng ngực Liên Thủ Tín.

Thân thể Liên Thủ Tín ngửa ra sau một chút, chiếc giày kia liền lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất. Ngay sau đó là tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Trương thị đi hướng đông phòng.

Liên Thủ Tín đi tới đẩy cửa, tự nhiên không đẩy ra được. Hắn chỉ phải quay người lại, nhặt chiếc giày Trương thị ném lên, rồi ngay lập tức ngồi xuống trên bậc thang.

Ban đêm lúc này trời đã có chút lạnh.

Trên người chỉ mặc áo mỏng, mặc dù Liên Thủ Tín mới ngồi một chút ở hành lang cũng đã cảm thấy lạnh. Liên Thủ Tín đứng lên, trở về trước cửa, lại thử đẩy cửa ra. Cửa như trước vẫn đứng yên. Liên Thủ Tín liền đi đến cửa sổ đông phòng, đưa tay gõ.

“Mẹ bọn nhỏ, mẹ bọn nhỏ à.” Liên Thủ Tín thấp giọng kêu lên.

Trong phòng Trương thị đã sớm nằm vào trong chăn, nghe thấy tiếng Liên Thủ Tín gõ cửa sổ, chỉ trở mình một cái rồi lại bất động.

Liên Thủ Tín ngơ ngác đứng dưới cửa sổ cả nửa ngày, rốt cục tuyệt vọng, Trương thị sẽ không mềm lòng mở cửa cho hắn vào nhà.

Liên Thủ Tín không còn cách nào, chỉ phải rì rì rời khỏi cửa sổ, cúi đầu đi hướng tiền viện.

Trong tây phòng, Liên Mạn Nhi nhìn thấy Liên Thủ Tín ủ rũ đi tiền viện mới buông rèm cửa sổ. Một lần nữa nằm lại vào trong chăn.

“Dì cả đuổi dượng cả đi à?” Trương Thải Vân nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu. “Muội không quản bọn họ làm khỉ gió gì, muội ngủ đây.”

“Dì cả cũng có cá tính a, tỷ nghe mẹ tỷ kể, tính tình dì cả đã rất tốt rồi.” Trương Thải Vân lại nhỏ giọng nói.

Tính tình Trương thị đương nhiên tốt, bằng không cũng không đơn giản chỉ đuổi Liên Thủ Tín ra như vậy, trong lòng Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, ngẫm lại bóng lưng ảm đạm Liên Thủ Tín. Liên Mạn Nhi cười trộm trong chăn một hồi mới ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy với tinh thần sảng khoái. Thu thập xong xuôi Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân cùng Lý thị đi ra cửa hàng ăn điểm tâm.

Trương thị và Liên Thủ Tín đã dậy từ sớm, đang bận việc trong cửa hàng. Bất quá không khí giữa hai người có chút tế nhị. Trên mặt Liên Thủ Tín mang vẻ nịnh nọt, mà Trương thị lại vẫn tránh né Liên Thủ Tín, giống như nhìn đều không muốn nhìn một cái.

“Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi liền vụng trộm hỏi tiểu Thất, “Đêm qua cha có qua chỗ đệ không?”

Vì để thuận tiện cho việc đọc sách, Ngũ Lang cùng tiểu Thất sẽ ngụ ở tiền viện. Bọn hắn ở gian ngoài của thư phòng, kế tiếp phòng ngủ của Lỗ tiên sinh.

“Vâng.” Tiểu Thất đem một chén cơm trộn cho mèo đặt trên giường gạch, gọi mèo đại hoa đến ăn.

Những tiểu hài tử bình thường đều thích tiểu động vật như mèo con, chó con. Nhưng thích thì thích, nhiều tiểu hài tử vẫn thích cầm tiểu động vật chơi, còn chân chính có đứa bỏ công chăm sóc tiểu động thì không nhiều. Tiểu Thất lại không giống vậy, không cần người lớn chiếu cố nhiều. Hắn rất có kiên nhẫn mỗi ngày đều cho mèo đại hoa ăn. Hắn còn không chê bẩn, mỗi ngày đều đổi cát lót ổ cho mèo đại hoa .

Không phải chỉ ham thích nhất thời một ngày hai ngày, mà là mỗi ngày, căn bản không cần ai khác nhắc nhở.

Cho nên, trách không được tất cả mọi người đều thích tiểu Thất, cũng trách không được người mà mèo đại hoa thích nhất là tiểu Thất.

“Lúc nửa đêm, đệ và ca đều ngủ rồi, cha đến gõ cửa… Ngủ một đêm ngay trên giường gạch của chúng đệ, lại còn than thở nữa.” Tiểu Thất nói với Liên Mạn Nhi.

“Tỷ. Cha mẹ giận nhau à?” Tiểu Thất lại hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi gật đầu. Lại cúi đầu xuống ghé vào lỗ tai tiểu Thất dặn dò một phen.

“Đệ đã biết.” Tiểu Thất mở trừng hai mắt, gật đầu.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn điểm tâm. Trương thị vẫn như trước không quan tâm đến Liên Thủ Tín, mấy hài tử cũng đều cúi đầu phối hợp tự ăn xong. Ngũ Lang và tiểu Thất liền mang túi sách chuẩn bị đến trường.

Hai hài tử đều rất có quy củ. Ngũ Lang chào hỏi từng người trong phòng mới đi ra ngoài. Tiểu Thất cũng chào hỏi từng người trong phòng nhưng lại không chào Liên Thủ Tín, chỉ buông thỏng mí mắt đi tới trước mặt Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín lập tức cả kinh.

Tiểu Thất là tiểu nhi tử ngoan ngoãn, thích kề cận hắn, bảo bối của hắn vậy mà lại không quan tâm hắn.

Liên Thủ Tín cơ hồ không tự chủ được đi theo sau tiểu Thất.

“Tiểu Thất, ai con cũng chào hỏi rồi, sao con lại không quan tâm cha con vậy?” Liên Thủ Tín đuổi theo ra, hỏi tiểu Thất.

Tiểu Thất nghiêng đầu sang chỗ khác, chu miệng. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lên án Liên Thủ Tín.

“Tiểu Thất, đi thôi, chậm nữa sẽ đến muộn.” Ngũ Lang ở phía trước hô.

“Vâng, đến đây.” Tiểu Thất lên tiếng, không để ý tới Liên Thủ Tín, quay đầu bỏ chạy.

Liên Thủ Tín bị gạt ngay tại chỗ, gió cuối thu thổi tới, vài chiếc lá vàng bay vòng quanh trước mặt hắn, rơi xuống dưới chân hắn lại bị gió thổi đi.

Trương thị thu thập bàn ăn, dặn dò mấy câu với Triệu thị và Liên Diệp Nhi rồi trở về xưởng dưa chua. Hiện tại xưởng dưa chua của Liên gia lại khai trương nên Trương thị chủ yếu trông coi xưởng bên kia. Cửa hàng Liên ký ở đây do Liên Thủ Tín trông coi.

Liên Thủ Tín không dám ngăn đón Trương thị, hắn ngăn cản Lý thị.

Lý thị lúc nào cũng muốn cho cô gia mặt mũi.

“Mẹ.” Lý thị ngồi ở trong giường, Liên Thủ Tín liền nghiêng thân thể ngồi vào bên cạnh. “… Chị cả là nói thân càng thêm thân, nhưng con cũng không đáp ứng. Mẹ mấy đứa nhỏ cũng tào lao, không biết chuyện quan trọng thế nào liền tức giận lớn như vậy.”

“Thân càng thêm thân, đây là hảo ý.” Tính cách Lý thị ôn hòa, nói chuyện cũng chậm rãi kéo dài âm thanh. “Hài tử mình dạng gì ta đều biết được. Kết thân a, phải chú ý tương xứng, không thể thiệt thòi chính mình để lấy phải cái không tốt, cũng không thể thiệt thòi người ta. Bọn nhỏ không xứng đôi thì cả đời sẽ không như ý. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt… Mạn Nhi nhà ta dung nhan gì, nhân phẩm gì, dù sao cũng phải lấy người không quá tệ. Đứa nhỏ nếu chênh lệch quá nhiều thì cũng không nên a…”

Lý thị nói rất hàm súc, nói thẳng việc Liên Lan Nhi làm là không nên hay nói Kim Tỏa không xứng với Liên Mạn Nhi không phải là phong cách của Lý thị. Đương nhiên, nếu đổi lại là Chu thị, nhất định sẽ trực tiếp mắng lên.

Bất quá, Liên Thủ Tín đã nghe rõ ý tứ của Lý thị.

“Khuê nữ nhà mình đều là miếng thịt rơi trên người mẹ xuống. Có thiệt thòi những chuyện nhỏ nhặt thì cũng không tính làm gì, nhưng chuyện đại sự cả đời, nếu thiệt thòi cho khuê nữ thì người làm mẹ sẽ thế nào? Cái này thật sự còn đau hơn lấy đao khoét thịt trên người nàng a. Đàn ông các ngươi đều vô tâm, haizzz.”

Lý thị nói xong thì mang giày xuống giường. Tuy nhiên trong lòng còn có rất nhiều lời muốn nói…, nhưng Lý thị không thể cái gì cũng nói hết, chỉ những điều này nàng mới có thể nói, còn cái khác nàng không tiện hướng sâu thảo luận.

“Hai vợ chồng không có cách đêm thù. Nói rõ thì tốt thôi. Con cứ làm việc đi.”

“Mẹ, việc này là trách con. Mẹ mấy đứa nhỏ đối với con, đối với người trong nhà con cho tới nay đều rất tốt. Mẹ, những lời mẹ vừa nói con đã hiểu.” Liên Thủ Tín vội vàng đứng lên nói.

“Hiểu là tốt rồi, hiểu là tốt rồi.” Lý thị cười nói.

Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân theo Lý thị từ hậu viện cửa hàng đi ra, băng qua vườn rau, vượt qua tây viện theo cửa nách tiến vào trong nhà, vừa vặn thuận đường đi nhìn xưởng dưa chua.

Trong xưởng dưa chua, Trương thị đang cùng mọi người bận việc. Người làm năm nay đều là người cũ của năm trước, mọi người thấy các nàng đến liền đều ngừng tay, cười chào hỏi.

“Đều là người nhanh nhẹn.” Lý thị liền cười nói, “Các ngươi cứ lo làm việc các ngươi đi.”

Bởi vì sợ chậm trễ mọi người làm việc, Lý thị chỉ nhìn một chút liền đi ra.

“Mẹ về trước đi, con một hồi nữa sẽ về.” Trương thị lên tiếng.

“Con còn đang bận việc, có Chi Nhi với Mạn Nhi ở cùng ta rồi.” Lý thị nói.

Trở lại nội viện, mọi người liền đến đông phòng. Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, rải đầy trên giường gạch, chiếu sáng trưng hai gian phòng.

“Dùng thủy tinh làm cửa sổ thật tốt, sáng quá.” Lý thị ngồi trên giường nói.

Nói xong, Lý thị liền mở một cái túi lớn trên giường ra. Trong túi là mấy bịch giấy bao bông, còn có mấy tấm vải tốt. Lý thị chọn lấy một tấm vải trải rộng ra trên giường gạch.

Đó là một tấm vải mịn dùng để lót bên trong áo bông hoặc chăn, nhìn kích cỡ lớn nhỏ hẳn là dành cho Liên Thủ Tín.

Lý thị lại cầm một bao bông rồi mở ra, trước tiên xé một khối lớn, đặt lên miếng vải mịn lót bên trong áo, lại dùng hai tay đem bông xé thành một ít phiến bông hơi mỏng, một mảnh ép chặt lấy một mảnh, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau. Liên Chi Nhi với Trương Thải Vân cũng cầm một tấm vải lót khác, hai người bắt đầu lót hoa bông.

Liên Mạn Nhi không vội vã ngồi lên giường, nàng chuyển một cái bàn nhỏ đặt ở trên giường gạch, lại cầm một cái ấm trà, lấy một dúm lá trà trong hộp bên cạnh bỏ vào trong ấm trà, rồi quay người ra khỏi phòng. Trên bếp lò ở gian ngoài đang nấu một ấm nước to, nước trong ấm đã sủi bọt bắt đầu sôi. Liên Mạn Nhi cầm khối vải bông treo trên kệ bên cạnh xuống, kê ở quai xách của ấm nước, rót nước vào ấm trà.

Lá trà trong ấm được tưới nước nóng liền có mùi thơm ngát tỏa ra.

Pha xong nước trà, Liên Mạn Nhi lại đem ấm đặt về trên bếp, cho thêm ít nước vào ấm để tiếp tục đun, xong xuôi mới xách ấm trà vào nhà.

Đem bình trà cùng mấy bát trà đều bày ở cái bàn trên giường, Liên Mạn Nhi lại cầm một cái hộp, trong hộp đựng đầy các loại điểm tâm và trái cây, bỏ ở trên giường gạch.

“Bà ngoại, uống trà ăn điểm tâm. Thải Vân tỷ, uống trà ăn điểm tâm.” Liên Mạn Nhi mời.

Liên Mạn Nhi cũng lên giường, ngồi ở bên người Lý thị, nhìn một hồi, nàng cũng học bộ dạng Lý thị thử làm lót hoa bông.

“Bà ngoại, bà biết vì sao mẹ con không thích dì cả à?” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi Lý thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK