Liên Diệp Nhi nhìn thoáng qua trong phòng, vợ chồng Liên Thủ Tín đã đến nhà hàng xóm, Tiểu Thất cùng Ngũ Lang cũng đi ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn có Liên Chi Nhi Nhi cùng Liên Diệp nhi. Liên Diệp Nhi chậm rãi đi đến giường gạch, ngồi ngay bên cạnh Liên Mạn Nhi.
“Diệp Nhi, muội có chuyện gì sao?” Liên Mạn Nhi vừa thấy Liên Diệp nhi ngồi ở đó với sắc mặt buồn rầu không vui, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, liền hỏi.
“Mạn Nhi tỷ,muội đang tìm biện pháp, tỷ có thể cho ta lời khuyên không?, ” Liên Diệp Nhi suy nghĩ, rốt cục lấy hết dũng khí, hướng Liên Mạn Nhi nói.
“Đưa ra lời khuyên gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp nhi.
“Chính là chuyện xảy ra từ ngày hôm đó, muội muốn tách ra ở riêng.” Liên Diệp Nhi nói, một bên ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Liên Mạn Nhi.”Mạn Nhi tỷ, muội nghĩ muốn đau cái đầu, cũng nghĩ không ra được biện pháp nào. Muội liền nghĩ đến tỷ, chỉ có tỷi mới có thể giúp muội.”
Liên Mạn Nhi nhìn thấy trên khuôn mặt tràn đầy mong cùng tín nhiệm của Liên Diệp Nhi, âm thầm thở dài một hơi.
“Việc này Tam bá cùng Tam thẩm nói thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Liên Diệp nhi mấp máy miệng. “Cha mẹ muội đều bị bà nội làm cho sợ hãi. Nhưng muội biết rõ, nếu đã tới nước này, trong nội tâm của bọn họ khẳng định cũng nguyện ý.”
“Tỷ hiểu được.” Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, “Diệp Nhi, tỷ có lời muốn nói, chỉ sợ muội không thích nghe thôi.”
“Mạn Nhi tỷ, muội biết rõ tất cả chỉ vì tỷ muốn tốt cho muội, tỷ nói cái gì, muội đều sẽ nghe.” Liên Diệp Nhi vội hỏi.
“Muội muốn ở riêng, tình hình nhà của muội đã như thế, tỷ cảm thấy đây là thời gian rất tốt. Thế nhưng mà, hiện tại mà nói a, mọi người dù có muốn, sợ là không thể nào.” Liên Mạn Nhi nghĩ, vẫn là đem ý nghĩ trong lòng thẳng thắn nói ra.
“Mạn Nhi tỷ, tại sao tỷ cũng nói như vậy.” Vành mắt của Liên Diệp nhi có chút đỏ lên.
“Ông bà nội đều không muốn các người tách ra, Tam bá cùng Tam thẩm có thể thay đổi được bọn họ sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Không nói đến Liên lão gia, ngay cả Chu thị, cũng không phải là người mà cha mẹ muội có thể ứng phó được”.
Liên Diệp Nhi lại đến nhờ Liên Mạn Nhi tìm cách dùm, tuy rằng có thể nhưng Liên Mạn Nhi nghĩ đây cũng không phải là biện pháp tốt. Nàng cũng mong một nhà ba người của Liên Diệp Nhi có thể như nhà nàng tách ra, sau này có thể yên ổn mà sinh sống. Thế nhưng với những điều kiện khách quan như Liên lão gia cùng Chu thị tuyệt sẽ không đồng ý. Nguyên nhân Chu thị không đồng ý nàng biết rất rõ ràng. Nếu như ngay cả một nhà Thủ Lễ cũng tách ra ngoài, nữ nhân duy nhất trong nhà cũng chỉ có Hà thị, một người chân to, hơn nữa Hà thị vừa lười biếng, làm việc cũng cẩu thả. Như vậy rất nhiều việc nhà sẽ rơi vào tay của Chu thị cùng Liên Tú Nhi.
Liên lão gia tử không đồng ý Liên Thủ Lễ ra ở riêng cũng có nguyên nhân. Liên Thủ Tín đã nói qua với nàng, ông chỉ đang cân nhắc, suy tính cho cả nhà Liên Thủ Lễ. Mục đích của Liên lão gia phi thường tốt đẹp nhưng là sự thật chỉ sợ là xúc động nhất thời. Trước tình huống như thế này, Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị không phải là loai người có quyết tâm dứt khoát, cũng không phải là người tuyệt tình. Thông qua sự việc của Liên Diệp Nhi, cũng thấy bọn họ chỉ biết náo loạn chứ không thể làm ra được trò trống gì. Cái này là một ván cờ khó, cơ hồ sẽ rất khó giải quyết.
“Cha mẹ muội đều là người nhát gan. Tâm cũng mềm yếu. Bọn họ khẳng định sẽ gây thêm mâu thuẫn với bà nội.” Liên Diệp Nhi nói, “Mạn Nhi tỷ, cuộc sống như vậy. thì biết khi nào mới chấm dứt a.”
Liên Mạn Nhi nghe ra trong thanh âm của Liên Diệp nhi có sự tuyệt vọng. “Diệp Nhi, chuyện ở riêng nhất định sẽ được thôi nhưng phải để từ từ. Muội xem chúng ta đi, nếu khi đó mẹ tỷ sắp không được nữa, cũng không thể nào tách ra được.” Liên Mạn Nhi an ủi Liên Diệp Nhi nói.
“Vậy nếu như nhà chúng ta cũng ra…”
“Phi, phi…” Liên Mạn Nhi nhanh chóng ngăn lại lời nói của Liên Diệp nhi, nàng sợ rằng nếu Liên Diệp Nhi nghĩ không thông sẽ làm những chuyện điên rồ.”Diệp nhi, lời này cũng không thể nói lung tung. Mặc kệ như thế nào, mọi người đều phải sống tốt, chuyện khác mới có trông cậy vào. Chuyện gì rồi cũng sẽ đến, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi.”
Trong lòng của Liên Diệp Nhi cũng biết, trải qua chuyện Chu thị náo loạn như vậy, thì chuyện ra riêng của các nàng sẽ không thể trông cậy vào cái gì. Chính vì thế nàng mới không cam lòng, muốn ôm một chút hi vọng, đến tìm Liên Mạn Nhi. Thế nhưng lời nói của Liên Mạn Nhi cũng có lí, nàng cũng chỉ có thể đem chuyện ở riêng để sang một bên.
“Mạn Nhi tỷ, cho dù không thể ở riêng, ta cũng phải cùng Liên Hoa Nhi náo một hồi.” Liên Diệp nhi nắm chặt tay lại thành nắm đấm nói, “Các nàng xem ta là cái gì, nếu như không phải chúng ta trung thực, làm sao ta phải chịu tiếng xấu thay nàng ta chứ? Việc này, ta thấy thật bất công nếu không cùng nàng làm cho ra lẽ, ta thật sự có thể nghẹn đến chết mất.”
“Diệp nNhi, muội có ý định làm gì?”
“Tống gia không phải muốn tới đón dâu sao, vào đúng ngày hôm đó ta sẽ náo loạn, để cho việc gả Liên Hoa Nhi không thành.” Liên Diệp Nhi nói, hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ.
“Diệp Nhi, muội có nghĩ tới nếu muội làm như vậy, kết quả cuối cùng sẽ là cái gì không?” Liên Mạn Nhi biết rõ trong lòng của Liên Diệp Nhi đang bừng lửa giận, cũng không trực tiếp khuyên bảo, chỉ đành phải hỏi.
“Kết quả gì muội cũng không sợ.” Liên Diệp nhi hai mắt tỏa sáng, “Nàng không phải là muốn vào là Tống gia Thiếu phu nhân đấy ư, muội liền phá tan giấc mộng đó của nàng ta.”
“Diệp nhi, Nhị Lang ca muốn cưới vợ, Nhị bá cùng Nhị bá nương cùng đại bá đã thương lượng, muốn từ bên trong lễ hỏi mà Tống gia cho Hoa Nhi tỷ chọn vài thứ, để làm lễ hỏi đưa cho Triệu gia.” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói.
“Mạn Nhi tỷ, muội biết rõ, kể cả nhà Đại bá cùng nhà Nhị bá, đều chờ đợi mượn lợi ích từ Hoa Nhi tỷ. Nếu muội cứ như vậy náo loạn, khẳng định muội cũng sẽ gặp chuyện không may. Muội không sợ, cho dù bọn hắn muốn đánh chết muội, muội cũng không sợ.” Liên Diệp Nhi ưỡn ngực nói.
“Diệp nhi, muội đã quên, vẫn còn khoản vay nặng lãi mấy trăm lượng bạc kia. Nếu như hôn sự của Hoa Nhi tỷ thất bại, vậy khoản nợ đó sẽ trả không được.” Liên Mạn Nhi nói.
“Người nào thiếu nợ để cho người đó trả, muội mới mặc kệ những chuyện này”. Liên Diệp nhi nói, nhưng ngữ khí đã không còn kiên quyết như vừa rồi.
Liên Mạn Nhi biết rõ, hiện giờ Liên Diệp nhi đang nói nhảm, nàng có thể khẳng định rõ ràng, cái khoản nợ này nếu như ngay cả Hoa Nhi cũng trả không được, cuối cùng sẽ chính là tất cả mọi người ở Liên gia gánh chịu.
“Đến lúc đó sẽ phải bán nhà bán của cải, kể cả nhà muội cũng phải vác lưng chịu món nợ này”. Liên Mạn Nhi tiếp tục nói.
“Gánh thì gánh, chúng ta từ nhỏ chịu khổ đã quen, cho dù chỉ ăn cơm không, ta cũng có thể sống. Ta đến lúc đó liền xem Liên Hoa Nhi sẽ quá quắt như thế nào!” Liên Diệp nhi nói.
Liên Mạn Nhi liếc nhìn Liên Diệp Nhi, lập tức đoán được, Liên Diệp Nhi không phải đang nói nhảm. Liên Diệp Nhi có thể quyết liệt như vậy, tương lai sẽ có một ngày, ba nhà không làm tiếp bánh bao nữa.
Thế nhưng mấy trăm lượng bạc, lãi mẹ đẻ lãi con, sợ rằng dù trở thành ăn mày cũng không trả nổi. Hơn nữa cho dù Liên Diệp nhi muốn náo loạn, nhiều người của Liên gia sẽ vì lợi ích, sẽ không để cho nàng làm ầm ĩ lên. Đến lúc đó Liên Diệp nhi muốn đền bù thiệt hại cho mình, nhưng sẽ từ có lý, biến thành vô lý, trở thành người đối địch với Liên gia.
Bất luận là trong cuộc sống của người nào, đều khó có khả năng vĩnh viễn xuôi buồm thuận gió. Nhẫn nại, chính là là bài học đầu tiên của một người khi đối mặt với khó khăn. Sự nhẫn nại không thể nói là xử sự bánh bao, mà là dùng trí tuệ.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ có phải cũng không tán thành ta làm vậy?” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng hỏi. Nàng đã suy nghĩ kỹ chuyện này, cảm thấy tại Liên gia cũng chỉ có Liên Mạn Nhi sẽ ủng hộ nàng. Nếu như Liên Mạn Nhi cũng không ủng hộ nàng, như vậy, nàng phải hay không còn muốn thực hiện? Nghĩ vậy, Liên Diệp Nhi lập tức có chút nản chí. “vậy cứ thế bỏ qua sao?”
“Cũng không phải nói là xem như là không có chuyện gì xảy ra. Muốn náo loạn, cũng muốn xem xét cẩn thận.” Liên Mạn Nhi thấy trong lời nói Liên Diệp Nhi đã buông xuôi rồi, liền nói ra.
Liên Hoa Nhi hoặc là nói người của phòng lớn của Liên gia, đều rất hiểu được lợi ích cùng với kỹ xảo, để cho người khác không thể làm cái gì bất lợi đối với các nàng. Thế nhưng nếu để cho gian kế của Liên Hoa Nhi thực hiện được, Liên Mạn Nhi quả thật cũng không cam lòng.
Vì thế Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi đã thương lượng cả buổi, rốt cục đã tìm ra một biện pháp.
“Diệp Nhi, muội trở về suy nghĩ kỹ biện pháp này, nếu Tam bá cùng Tam thẩm cũng chịu hỗ trợ, vậy không còn gì tốt hơn.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi đối với Liên Diệp Nhi nói.
“Muội sẽ thử xem sao.” Thời điểm nói ra lời, Liên Diệp nhi là có một chút do dự.
Liên Mạn Nhi nghe thấy liền hiểu rõ, cũng coi như hiểu rõ tính cách của Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị rồi.
“Mạn Nhi tỷ, mặc kệ cha mẹ muội nói thế nào. Muội đều sẽ làm như vậy.” trên mặt của Liên Diệp Nhi lộ ra thần sắc kiên định.
… …
Sau khi đã ướp xong dưa chua, ngày hôm sau chính là ngày diễn ra phiên chợ ở trấn Thanh Dương. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi Nhi cùng Trương thị sáng sớm liền đem dưa chua sợi đặt trong thùng lấy ra phân nửa, cất vào trong hai chậu gỗ lớn. Sau đó, người một nhà ăn xong điểm tâm một cách vội vàng. Liên Thủ Tín liền đem xe ba gác đẩy đi ra, đem hai cái đại chậu gỗ đặt lên xe ba gác lên, lại để cho Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi cũng ngồi lên trên xe, lưu lại Liên Chi Nhi nhi giữ nhà, Liên Thủ Tín cùng Trương thị đẩy xe, Ngũ Lang cùng đi ở bên cạnh, người một nhà vui vẻ liền hướng trấn Thanh Dương.
Bọn họ đã đi từ sớm, nhưng còn có người so với bọn họ đến sớm hơn.Ở phía đông của phiên chợ chính là nơi bán đồ ăn, phần lớn là người ở các thôn phụ cận, đem rau quả trong nhà đã thu thập được lấy ra bán. Hiện tại vào mùa này, rau quả đích thực phi thường thiếu, nhiều nhất chỉ là bán rau củ cùng khoai tây, còn có cả rau cải xôi, cái này xem như là thứ quý hiếm được rồi, những thứ khác, chỉ là một ít đồ ăn đã qua nấu nướng.
Liên Thủ Tín tìm đến một khối đất trống, đem xe ngừng lại, người một nhà đem hai chậu dưa chua chuyển xuống, mở hàng bán ngay bên cạnh một sạp hàng bán rau củ.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều có kinh nghiệm bán đậu phộng trộn tỏi, mắt thấy trên chợ đã đông người lên, bọn họ liền bắt đầu rao hàng.
“Dưa chua tươi mới đây. Một đồng tiền một cân, không chua không lấy tiền!”
Lúc đầu Liên Mạn Nhi định giá cho dưa chua là một đồng tiền hai cân, về sau nghĩ nghĩ, trình tự cải trắng cắt sợi như thế này rất phí nhân công, đồng thời sẽ có người mua số lượng rất lớn, có lẽ thích hợp mà tăng giá. Thế là mọi người cùng nhau thương lượng, đem bán dưa chua sợi với giá là một đồng tiền một cân.
“Dưa chua cải trắng, dưa chua sủi cảo, dưa chua bánh bao!” Tiểu Thất cũng theo Ngũ Lang đằng sau hô lớn.
Hai người bọn họ như vậy vừa rao bán, quả nhiên đã hấp dẫn không ít người sang đây xem.
“Thật sự là dưa chua, cắt thành sợi nhỏ rất tốt nhưng có chua không?” Một phụ nhân trung niên lại hỏi.
“Dưa chua đã chua lắm rồi, không chua không lấy tiền, nếu không đại tỷ ngươi cứ nếm thử.” Trương thị lấy ra một căn dưa chua sợi, để cho phụ nhân kia nếm.
Phụ nhân kia tiếp nhận dưa chua sợi, đặt ở trong miệng nhai nhai. “Ai ôi!!!, thật đúng là chua a.” phụ nhân trung niên gật đầu nói.
“Đại tỷ, vậy ngươi muốn mua mấy cân?” Trương thị bề bộn cười nói.
“lấy hai cân trước nếm thử xem sao.”phụ nhân trung niên nói.
Hai cân không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là mở hàng thuận lợi. Mặc dù Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều là người trưởng thành, tuy nhiên cũng là lần đầu tiên đi ra bán đồ, bởi vậy trong lòng so với Liên Mạn Nhi cùng mấy đứa trẻ còn muốn hưng phấn.
Kế tiếp người mua ngày càng nhiều, dù sao, dưa chua tại mùa này vẫn là mới lạ, lại tươi mới, hơn nữa cũng không đắt.
“Dưa chua đúng là cắt thực mảnh.” Có người khen.
“Cái vị chua này mà nói, không giống với vị ướp của lão nương chân thối của ta.” Một Đai Hán tráng kiện mua nhiều nhất nói.
“Ta chính là nhìn xem các ngươi cũng rất sạch sẽ đấy, nếu không, ta thật đúng là không mua.” Cũng có người nói.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín động tác nhanh nhẹn cân dưa chua để bán, Ngũ Lang ở bên cạnh tính sổ, lấy tiền, Liên Mạn Nhi thì cười tủm tỉm đứng ở phía sau, tiếp nhận tiền từ trong tay Ngũ Lang, bỏ tiền vào trong túi của mình.
Liên Mạn Nhi hiện tại chính là túi tiền của mọi người trong nhà, mọi người trong nhà đã chấp nhận, tất cả tiền trong nhà đều do nàng bảo quản.
Mắt thấy trong chậu dưa chua càng ngày càng ít, Liên Mạn Nhi trong lòng khẽ động, chặn lại nói: “Còn lại phần dưa chua này đừng có bán đi.”