Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Chang

Beta: Tiểu Tuyền

Trầm Lục nghiêm nghị nói có thể thử một lần, tự nhiên sẽ không giống Liên Mạn Nhi các nàng, chỉ nghĩ chơi đùa thôi. Một rạp hồ lô, bị chia làm hai phần, Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn, Trầm khiêm và tiểu Thất chỉ phân một ít trong góc, phần lớn là bị Trầm Lục trưng dụng.

Trầm Lục muốn làm gì, Liên Mạn Nhi không có hỏi. Nàng cùng Trầm Cẩn, Trầm Khiêm, Tiểu Thất tụm cùng một chỗ, bận rộn ngồi viết chữ, vẽ tranh.

Bất kể là khắc chữ hay vẽ tranh, các nàng đều đã viết xong rồi, bức tranh cũng vẽ tốt rồi, liền mang đi tìm thợ thủ công khắc khuôn, chế tác khung hình. Trừ khắc chữ, vẽ tranh, mấy hài tử còn muốn cải tạo hình dáng của hồ lô. Bản vẽ hình bát giác , hình tứ phương đều được vẽ một đống.

Mấy hài tử đem bản vẽ cầm tới cho Trầm Lục nhìn, Trầm Lục không nói gì, chỉ nói một miếng đất như vậy, mặc cho các nàng chơi đùa. Mấy người Liên Mạn Nhi nghe xong rất vui mừng, liền tìm thợ thủ công tới chế tác khung hình.

“Không cần, tất cả bản vẽ đều để lại nơi này.” Trầm Lục nói cho các nàng biết, “Chuyện còn lại, ta sẽ an bài người đi phủ thành tìm thợ thủ công để làm.”

Xem ra Trầm Lục muốn đem tất cả chuyện này quản hết trong tay.

Mấy hài tử mặc dù không thể tự thân thực hiện mà hơi có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá quấn quýt. Các nàng có thể làm, cũng chính là vẽ bức tranh, còn bắt tay vào làm, vẫn phải tìm người khác. Người Trầm Lục tìm tới, tự nhiên làm tốt hơn so với các nàng.

“Lục gia , hồ lô này trưởng thành rồi, nên có phần của chúng ta.” Mấy hài tử quan tâm chính là cái này, Trầm cẩn là người lớn tuổi nhất, cũng cười cùng Trầm Lục nói như vậy nói.

“Yên tâm!” Trầm Lục nhìn mấy tờ bản vẽ trong tay, có chút ghét bỏ mà nói.

“Lục gia, cái này nói thì rất đơn giản, nhưng thực sự bắt tay vào làm, hơn nữa còn muốn làm thật tốt thì sợ cũng không dễ dàng.” Liên Mạn Nhi nhắc nhở Trầm Lục, làm vật này không chỉ có cần có kỷ xảo mà còn cần thêm một chút vận khí, tỷ lệ thành công sợ là sẽ không quá cao. Liên Mạn Nhi nghĩ đến Trầm Lục hẳn là có ý định muốn đem hồ lô này sử dụng rộng rãi, sợ hắn mù quáng mà đặt kỳ vọng quá cao.

“Ừ.” Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, gật đầu nói.

Trầm Lục muốn làm cái gì chuyện, động tác cũng tương đối nhanh. Một ít rạp hồ lô các nàng xem qua, đều có chuyên gia chăm sóc. Chờ Trầm Lục an bài thợ thủ công từ trong phủ thành tới đây, sau đó bắt đầu công việc, phía bên ngoài rạp hồ lô kia còn bị vây lại, tránh cho những kẻ rảnh rỗi vào nhầm.

Nhưng những điều này đều là nói sau.

Cơm tối huynh muội Trầm gia vẫn muốn giữ Mạn Nhi và tiểu Thất ở Niệm Viên ăn như cũ, nhưng lại bị Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhã nhặn từ chối. Lúc Trầm Cẩn đưa Liên Mạn Nhi ra khỏi Hà Hiên, đã cùng Liên Mạn Nhi thương lượng tốt, bảo ngày thứ hai nàng tới Niệm Viên chơi như trước.

Ngày thứ hai, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất mới vừa ăn xong điểm tâm, thì cỗ kiệu của huynh muội Trầm gia đã sai tới đón các nàng đã đến. Vẫn là La đại nương tới.

“Không phải thương lượng xong là không cần đến đón sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.

Nàng vốn tính toán, hôm nay Tiểu Thất tự nhiên phải đi Niệm Viên cùng Trầm Khiêm đọc sách, có thể để Hàn Trung đưa qua đó. Mặc dù nàng đã hứa với Trầm Cẩn sẽ đi, nhưng không có ý định đi sớm như vậy. Trầm Cẩn còn ở lại Niệm Viên một thời gian nữa, nàng không thể ngày nào cũng đi phụng bồi

“. . . . . . Là cô nương chúng ta cố ý căn dặn, xin cô nương đi sớm. . . . . .” La đại nương cười nói.

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đến Niệm Viên, liền trực tiếp bị đưa đến Thường Thanh Viên, lúc hai người bước vào gian phòng trên, liền thấy Trầm Lục, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm đều đã ở đó. Hơn nữa, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm đang có bộ dạng rất vui vẻ.

“Tới rồi sao, tỷ chờ các muội lâu rồi.” Trầm Cẩn cười đứng dậy, nói với Liên Mạn Nhi.

Mọi người chào lẫn nhau xong đều lần lượt ngồi xuống.

” Hôm nay Lục ca có ý định dẫn chúng ta ra ngoài .” Trầm Cẩn nói cho Liên Mạn Nhi biết.

Liên Mạn Nhi bừng tỉnh đại ngộ, không trách được Trầm Cẩn và Trầm Khiêm cao hứng như vậy. Trầm Cẩn là nữ hài tử, hoàn cảnh Trầm phủ như vậy, chỉ sợ lón lên cũng ít được đi ra ngoài. Mặc dù ra cửa, thì chỉ là đi từ cổng này đến tới cổng khác, chân chính đi du ngoạn thì cực ít. Mà Trầm Khiêm, tự nhiên là cao hứng có thể được nghỉ một ngày, không cần học bài.

Tối thiểu làLiên Mạn Nhi phỏng đoán như vậy.

“. . . . . . Tiểu Cửu và Tiểu Thất hôm nay đều được nghỉ một ngày, ” Trầm Lục ngồi phía trên nói, “Nhưng mà hai người các ngươi không cần vui mừng sớm. Sau khi trở về, sẽ phải bổ sung bài học.”

Trầm khiêm và Tiểu Thất liếc nhau một cái, đều cười hắc hắc

Liên Mạn Nhi nghe lời này của Trầm Lục, liền vui mừng.

“Lục gia định đi nơi đâu ngắm cảnh?” Liên Mạn Nhi liền nói.

Nếu như nói muốn ngắm phong cảnh, trong vòng trăm dặm phương viên quanh đây, chỉ có Niệm Viên là đẹp nhất.

“Tùy ý đi chung quanh, nhìn một chút hoa mầu chung quanh đây.” Trầm Lục liền nói.

“À.” Liên Mạn Nhi gật đầu, xem ra cho dù là đang nghỉ ngơi, Trầm Lục cũng không quên chính sự.

“. . . . . . bên trên thôn trang ta đều không có đi qua, vừa lúc xem một chút quang cảnh nông thôn bên này.” Trầm Cẩn rất vui mừng nói với Liên Mạn Nhi.

“Nếu đi xem hoa mầu, vậy bây giờ đứng dậy vừa vặn.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Hiện tại mùa này muốn xuống ruộng, sương sớm còn chưa tan, trong đất vẫn còn ẩm ướt, nhưng nếu đi quá muộn, lại thành ra đi phơi nắng. Hiện tại đi lúc này, là thích hợp nhất, hộ nông dân cũng chọn thời điểm này xuống ruộng làm việc tay chân.

Trầm Lục, Trầm khiêm và Trầm Cẩn nghe Liên Mạn Nhi nói xong đều gật đầu.

Huynh muội Trầm gia muốn xuất hành, bên ngoài hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng. Tất cả mọi người không ngồi xe, cũng không ngồi kiệu, Trầm Lục mang theo Trầm khiêm và Tiểu Thất cỡi ngựa, Liên Mạn Nhi và Trầm Cẩn ngồi trên võng.

Cái võng này được bốn người khiêng trên vai, đặc biệt thiết kế cả rèm che, Liên Mạn Nhi và Trầm cẩn ngồi bên trong, cũng không sợ bị người ở bên ngoài nhìn thấy mặt, lại đồng thời có thể thoải mái mà xem xét phong cảnh bên ngoài.

Bởi vì xuất hành ngắn ngủi, nên huynh muội Trầm gia hôm nay đều mặc hết sức nhẹ nhàng.

Trầm Cẩn là một bộ váy áo đỏ tươi, Liên Mạn Nhi hôm nay mặc chính là một bộ váy áo màu lam mỏng, hai người các nàng ngồi chung một chiếc võng. Hôm nay Trầm Khiêm và Tiểu Thất cũng chỉ mặc một chiếc áo choàng màu xanh ngọc, Trầm Lục mặc một kiện trường bào màu trắng tay áo rộng có hoa văn chìm hình đám mây, ngồi ở trên ngựa, gió thổi vào ống tay áo rộng, vô cùng chói mắt.

Đoàn người từ cửa phía tây Niệm Viên đi ra ngoài, xuống núi, trước hết đến xem trang viên trồng nho của nhà Liên Mạn Nhi.

Tiểu Thất cùng với Trầm Lục, Trầm Khiêm cỡi ngựa đi ở phía trước, tự nhiên là muốn dẫn bọn họ xem một chút Điền Trang của nhà mình. Hơn nữa, chung quanh đây, phong cảnh nông thôn muốn khá hơn một chút, cũng không có chỗ nào ngoài nhà nàng.

Vườn nho mùa này, cành lá rậm rạp, đâu đâu cũng thấy một màu xanh ngắt, trên giàn nho đã kết quả, chỉ là còn nhỏ. Trong vườn nho, có một đám đứa ở đang làm việc, nhìn thấy Tiểu Thất, đều bận rộn thả việc trong tay xuống, đi tới làm lễ ra mắt.

“Một hồi ngươi trở về nói với phòng bếp, truyền lời của tỷ ta…, hôm nay buổi trưa nấu thêm đồ ăn.” Tiểu Thất nhận lễ xong, liền gọi Tiểu Đào tới phân phó.

Đông gia cô nương và tiểu thiếu gia tới bên trong ruộng xem một chút, phân phó làm thêm món ăn, tự nhiên đồ ăn sẽ nhiều, một đám đứa ở rất vui mừng, hành lễ với Tiểu Thất. Tiểu Thất lúc này mới khoát khoát tay, để cho bọn họ rời đi.

Liên Mạn Nhi ngồi trong võng, nhìn ra âm thầm gật đầu.

Vườn nho đã nhìn qua, đoàn người lại vòng qua phía sau núi, hướng về đồng ruộng dưới chân núi phía Nam .

“. . . . . . Năm trước gieo xuống là lúa mì vụ đông, qua nửa tháng nữa, là có thể thu hoạch.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Cẩn.

“Ta có nghe Tiểu Thất nói.” Trầm Khiêm ghìm ngựa, tới gần võng nói, “Gặt xong lúa mạch này, còn có thể trồng một vụ nữa có phải không?”

Liên Mạn Nhi cười cười, xem ra Trầm Khiêm quả thật là nghe Tiểu Thất nói không ít, nếu không cũng không có thể nói ra”Trồng một lần nữa” mà người nông dân trong nghề hay nói.

“Không sai, còn có thể trồng thêm cây đậu.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Trầm Lục ở phía trước nghe thấy Liên Mạn Nhi nói chuyện, cũng thắng ngựa thả chậm tốc độ.

“Nói như vậy, phủ Liêu Đông chúng ta cũng có thể một năm hai vụ?” Trầm Lục hỏi Liên Mạn Nhi.

“Theo ta thấy, ở đây của chúng ta không có vấn đề gì.” Nghe Trầm Lục hỏi như vậy, Liên Mạn Nhi cũng rất cẩn thận hồi đáp, “Năm ngoái thử trồng lúa mì vụ xuân, vụ thứ hai là trồng cây đậu, thời gian không đủ, lại không phải quá quen thuộc, về sau cắt làm cỏ khô, bán đậu tương, tiền lời cũng còn hơn. Năm nay lúa mì vụ đông, so với lúa mì vụ xuân có thể thu hoạch sớm hơn nửa tháng, lại trồng cây đậu, hẳn là có thể chín.”

Trầm Lục không lên tiếng mà chỉ gật đầu. Diện tích lãnh thổ phủ Liêu Đông bát ngát, khí hậu từ nam ra Bắc cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng địa phương có khí hậu giống như ở Tam Thập Lý Doanh Tử này rất nhiều .

Ruộng đất ở Tam Thập Lý Doanh Tử có thể trồng một năm hai vụ, như vậy nơi có khí hậu giống như vậy cũng có thể.

“Chẳng qua loại cây này trồng năm trước, năm thứ hai không thể trồng lại. Nghe cha ta nói, để cho đất nghỉ một chút. Năm thứ hai sẽ trồng ngô.” Liên Mạn Nhi lại nói.

” Như vậy, so với người khác thu hoạch nhiều gấp đôi sao.” Trầm Cẩn đối với mấy chuyện này không có hiểu biết nhiều, nhưng cũng nghe ra một chút ý, liền thử dò hỏi.

” Đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Nhưng mà, chúng ta cũng cực khổ gấp đôi người khác, gấp đôi còn nhiều thứ kia.”

Không chỉ có nhân lực, còn có phân chuồng. Đây là hai điều kiện căn bản để chống đỡ sản lượng .

“Chờ Ngũ Lang trở lại, cuối năm bảo hắn ghi lại quá trình.” Trầm Lục nói với Liên Mạn Nhi.

“Ừ.” Liên Mạn Nhi nặng nề gật đầu.

Lúc mạch này đã xem đủ rồi, khi gió nhẹ thổi qua, nghe tiếng xoàn xoạt, nhìn sóng lúa cuồn cuộn, đây là cảnh sắc đồng ruộng xinh đẹp nhất.

Trầm Lục, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm cũng bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, đối với Liên Mạn Nhi mà nói, cả đời này của nàng, thậm chí đời sau, kiếp sau sau nữa, đều cảm thấy xem thế nào cũng không đủ .

Đoàn người ở tại ruộng lúa mạch nghỉ chân quan sát, thì thấy có người từ trên đường nhỏ chạy tới.

Người nọ chạy đến trước mặt, đã bị hộ vệ của Trầm gia ngăn cản lại.

“Ta tìm Mạn Nhi tỷ có việc.”

Liên Mạn Nhi nghe thấy giọng nói, lập tức nghiêng đầu nhìn sang, thấy là Diệp nhi, liền vội vã lên tiếng, lúc này hộ vệ Trầm gia mới tránh đường, để Liên Diệp nhi đi tới.

“Là em gái họ của ta, Liên Diệp nhi.” Liên Mạn Nhi nói cho Trầm Cẩn biết.

“Diệp nhi, trong nhà có chuyện gì sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK