“Còn có thể nói gì chứ, hỏi hắn chút chuyện trong nhà, sau này có dự tính gì không.” Liên Thủ Tín nói: “Tên tiểu tử này, hỏi cái gì hắn cũng không biết, không có tính toán gì cho tương lai, hắn giống như kẻ ngồi ăn rồi chờ chết!”
“Từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ Kế Tổ này đã như vậy mà.” Trương thị thở dài nói.
“Lúc trước hắn như vậy, có lão gia tử và cha hắn chống đỡ. Bây giờ, không còn ai, hắn phải tự mình lo liệu chứ, sao có thể như trước kia được. Hai năm nay, hắn nên tỉnh ra rồi, nhưng vẫn chỉ như vậy! Ai!” Liên Thủ Tín không kiên nhẫn thở dài.
“Đây là tính cách của hắn, có biện pháp gì chứ.” Trương thị chỉ có thể khuyên giải Liên Thủ Tín: “May mà hắn cũng không có tật gì xấu, tính tình cũng được.”
Liên Thủ Tín hừ một tiếng, không có ý kiến gì với lời nói của Trương thị.
“Vợ Kế Tổ nói gì với hai người.” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị và Liên Mạn Nhi.
“Tẩu ấy đến đưa lễ cho ca ca con.” Liên Mạn Nhi kể lại chuyện tặng lễ của Tưởng thị một lần.
Vẻ mặt Liên Thủ Tín nhu hòa đi một ít.
“Hai đứa trẻ này, vẫn hiểu được cách đối nhân xử thế.” Liên Thủ Tín nói. Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến tặng lễ làm cho Liên Thủ Tín rất vui mừng.
“Vợ Kế Tổ còn nói với ta, muốn dọn dẹp lại Tây sương phòng để cho thuê kiếm chút tiền.” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
“Định cho ai thuê?” Liên Thủ Tín hỏi, rõ ràng là Liên Kế Tổ không nói với hắn chuyện này.
“Nói là người bên ngoài đến trấn trên làm ăn.” Trương thị nói: “Nghe nói nhân khẩu đơn giản, làm người cũng rõ ràng.”
“Nàng ta có thương lượng với lão thái thái chưa?”
“Chưa nói, nàng nói với chúng ta trước, phòng đó không phải là chỗ lúc trước chúng ta từng ở sao, sợ chúng ta không vui. Ta nói với nàng, không thành vấn đề, cứ về thương lượng cùng lão thái thái.”
“Với tính tình lão thái thái chỉ sợ sẽ không đồng ý.”
Một nhà riêng biệt, đóng cửa lại là thế giới của riêng mình, Chu thị chắc gì đã quen cho người xa lạ vào ở. Huống chi, Tưởng thị thiếu tiền nhưng Chu thị không hề thiếu.
“Vì vậy con đã nghĩ được một cách cho tẩu ấy.” Liên Mạn Nhi thuật lại chuyện bày cho Tưởng thị làm nghề thêu, cửa hàng Liên Ký sẽ phụ trách nguyên liệu và tiêu thụ hàng hóa cho Liên Thủ Tín và Ngũ lang nghe.
“ … Tìm được việc đỡ đần gia đình, cuộc sống cũng sẽ dễ thở hơn một chút. Kế Tổ ca cao không xong, thấp không phải, dở dở ương ương. Con thấy đại tẩu cũng là người biết điều nên giúp đỡ. Chuyện này làm tốt, mỗi năm tẩu cũng kiếm được không ít. Trong nhà lại có ruộng đất, cuộc sống từ từ sẽ khá lên.”
“Như vậy rất tốt.” Liên Thủ Tín suy nghĩ, gật đầu nói.
“Ta cũng thấy được.” Trương thị nói: “Như vậy, cũng bớt để người ta nói đều là cháu, chúng ta giúp Nhị lang mà không giúp Kế Tổ. Hai đứa Kế Tổ và vợ nó đều là người một nhà, tiền của ai cũng vậy thôi.”
“Sao có thể giống nhau,” Liên Thủ Tín nói. Đàn ông không ra ngoài làm việc, để phụ nữ phải đi làm, từ nay về sau Liên Kế Tổ ở trong nhà sẽ không ngẩng đầu lên được.
Liên Thủ Tín cúi đầu thở dài. Hắn rất buồn bực, có một số chuyện hắn không thể nói trước mặt Trương thị và mấy đứa nhỏ. Hắn chỉ có thể âm thầm than thở, sao Liên gia đến đời con cháu như Kế Tổ này càng ngày càng không ra gì, toàn để vợ nắm mũi dắt đi.
Tam lang thì không cần nói nữa, đã trực tiếp đi ở rể cho người ta rồi. Còn Nhị lang, nó phải nghe theo Triệu Tú Nga thế nào, rồi bị La gia quản thúc thế nào, cũng không dễ nói chút nào. Chỉ có Kế Tổ xem ra còn khá tốt, không hề sợ Tưởng thị, nhưng càng ngày càng không bằng Tưởng thị. Sau này Tưởng thị ra ngoài kiếm được tiền nuôi gia đình, vậy Kế Tổ ở trong nhà sẽ không còn tiếng nói nữa.
“Chỉ là, nói tới nói lui cũng đâu còn cách khác, chỉ có thể như vậy thôi.” Liên Thủ Tín âm thầm buồn bực nữa ngày mới nói.
Không cần biết như thế nào, có một người có thể đứng lên chống đỡ gia đình, vẫn tốt hơn hai người đếu không chịu cố gắng, như vậy cuộc sống mới thật sự là khó khăn.
“Cha, ca, hai người nếu không có ý kiến gì, vậy chuyện này con sẽ sắp xếp với Tiền chưởng quỹ.” Liên Mạn Nhi nói.
Tưởng chưởng quỹ bây giờ đã là một trong những quản sự của chuỗi cửa hàng bách hóa Liên Ký, còn chưởng quỹ hiện giờ của Liên Ký ở Cẩm Dương là Tiền chưởng quỹ.
“Con cứ làm đi.” Liên Thủ Tín và Ngũ lang gật đầu.
Lúc này, Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi một cái, trong lòng Liên Mạn Nhi hiểu rõ, liền gật đầu với Trương thị.
“Vợ Kế Tổ đến, còn nói với ta chuyện khác.” Trương thị nói.
“Còn có chuyện gì?” Liên Thủ Tín hỏi, lúc này hắn càng hiểu rõ, trong hai người Tưởng thị và Liên Kế Tổ, Tưởng thị mới là người quản lý gia đình, Liên Kế Tổ hoàn toàn phủi tay, chuyện gì cũng không quản, chuyện gì cũng không để trong lòng.
“Là chuyện của lão thái thái.” Trương thị đề cập đến chuyện Tưởng thị kể về những hành động quái dị của Chu thị cho Liên Thủ Tín nghe, nhưng Trương thị không nói chuyện Chu thị mắng nhiếc Đại Nữu Nữu, cũng không nói Tưởng thị và Đại Nữu Nữu quá uất ức mà khóc lóc ở đây. Trương thị cũng không nhắc đến chuyện của lão thái thái Triệu gia, cũng không nói chuyện rút hồn phách, gia tăng tuổi thọ gì đó. Mấy lời này, Trương thị định nói khi chỉ có nàng và Liên Thủ Tín với nhau.
Liên Thủ Tín nghe Trương thị nói hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Trương thị, Ngũ lang và Liên Mạn Nhi cũng không nói gì. Hành động và lời nói của Chu thị đều khác hẳn với người bình thường nhưng Liên Thủ Tín là con bà, tuy bây giờ hắn bất hòa với Chu thị, nhưng tận đáy lòng, vẫn không nên xem nhẹ tình cảm của hắn đối với Chu thị. Có những lời nói, những chuyện, phải để cho Liên Thủ Tín tự mình nghĩ thông, người khác, dù là thân thiết như vợ con, cũng không nên nói ra.
Cho đến lúc ăn tối, Liên Thủ Tín cũng không nói chuyện, mọi người cũng làm như quên chuyện này đi, không ai nhắc tới.
Bởi vì Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến nói chuyện hồi lâu nên khi cả nhà ăn cơm xong, trời đã tối hẳn. Bên ngoài có người vào báo La Tiểu Yến, Nhị lang và La Tiểu Ưng đến.
“Chắc là bọn họ đã quyết định rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mẹ sang phòng Mạn Nhi đây, bên đó yên tĩnh dễ thêu được mấy thứ.” Lý thị cầm đồ thêu đi về tây phòng.
“Các đệ về thư phòng học bài đi.” Ngũ lang nói với Tiểu Thất, tiểu Long, tiểu Hổ, bản thân hắn đi cùng Liên Thủ Tín ra ngoài sảnh trước để gặp Nhị lang và La Tiểu Ưng.
La Tiểu Yến được dắt đến hậu viện.
“Tứ thẩm, cháu đã nghĩ kỹ rồi.” La Tiểu Yến vào phòng. Sau khi mọi người chào hỏi nhau, ngồi xuống , La Tiểu Yến nói: “Cháu đã thương lượng với cha mẹ, chuyện cầu thân với Vương gia xem như hủy bỏ!”
Làm một nữ nhân, La Tiểu Yến có thể chống đỡ La gia được như hôm nay, ngoài chuyện nàng có sức khỏe, giỏi làm việc ra còn có một lý do vô cùng quan trọng, đó là tính tình rất mạnh mẽ.
La Tiểu Yến là người vô cùng quyết đoán.
“Nhanh vậy sao!” Trương thị hơi kinh ngạc. Nghĩ đến cha mẹ La Tiểu Yến đã rất nhiệt tình với hôn sự này, còn thêm tính cách của La Tiểu Ưng, chuyện này chắc phải kéo đến mấy ngày mới có kết quả.
“Đều thương lượng xong rồi?” Trương thị hỏi La Tiểu Yến: “Cha mẹ cháu đều đồng ý, đệ đệ cháu chịu không?”
“Tứ thẩm yên tâm, cả nhà cháu thương lượng rồi, cháu cũng đã khuyên đệ đệ.” La Tiểu Yến xác nhận.
“Hôn nhân đại sự không thể miễn cưỡng là được.” Trương thị lại nói.
“Cháu hiểu, chuyện này, cũng là do nhà cháu hơi vội vì đệ đệ cháu cầu thân hai năm nay vẫn chưa được, tuổi không còn nhỏ nữa, chúng cháu không suy nghĩ sâu xa, người như vậy nhà cháu nuôi không nổi. Sau này đệ đệ cháu còn phải lo cho cả gia đình, phải có người giỏi giang giúp đỡ đệ ấy.”
La Tiểu Yến nói như vậy cho thấy nàng ta đã nghĩ thông rồi. Nàng ta cũng hiểu tính La Tiểu Ưng, biết người vợ như thế nào mới giúp được cho em mình, có ích đối với gia đình.
“Cuộc sống đều là như vậy.” Trương thị nói một câu, khi người ta còn trẻ ai lại không có những mơ mộng viễn vông nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với hiện thực. Đây là sự bất đắc dĩ, cũng là sự thật hiển nhiên của quy luật sinh tồn.
Mấy năm nay khổ cực lèo lái gia đình, không ai có thể hiểu rõ chuyện này hơn nàng, chẳng qua nhất thời hồ đồ nên mới đồng ý hôn sự này. Cho nên, sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi, nàng là người phản đối nhiều nhất.
Một khi La Tiểu Yến cương quyết phản đối, trên dưới La gia chỉ có thể bỏ cuộc.
Cùng lúc đó, ở tiền viện, La Tiểu Ưng quỳ trước Liên Thủ Tín.
“Làm gì vậy, đang yên lành, quỳ cái gì?” Liên Thủ Tín vội đỡ La Tiểu Ưng lên.
“Tứ thúc, cháu có chuyện này cầu người cùng Tứ thẩm giúp đỡ.” Nhị lang đứng dậy nói với Liên Thủ Tín.
“Là chuyện gì?” Liên Thủ Tín hỏi.
“ … cầu Tứ thúc, Tứ thẩm giúp chọn một cô nương giỏi giang trong thôn trang cho Tiểu Ưng làm vợ.” Nói xong Nhị lang phịch một tiếng quỳ xuống.
………….
“ …. Cho dù không cầu thân với Vương gia thì hắn cũng đến tuổi rồi, nên nhanh chóng thành hôn. Cầu chúng ta chọn giúp một cô nương nhà nông trong thôn trang ở La gia thôn, làm mai cho hắn, không cầu ngoại hình xinh đẹp, chỉ cần giỏi giang, có thể quản gia, tốt tính, hiếu thuận người già.” Tiễn mấy người Nhị lang về, Liên Thủ Tín nói với Trương thị.
“Vợ Nhị lang cũng nói với ta.”
“Cha, vậy người có đồng ý không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ta nói sẽ suy nghĩ, kêu bọn họ về đợi tin.” Liên Thủ Tín nói: “Chuyện này ta chưa thương lượng với mọi người, sao có thể hai ba câu mà đồng ý chứ.”
“Chuyện này chúng ta có thể đồng ý không?” Liên Thủ Tín hỏi.