“Nhanh, có nước sôi không, mau pha trà.” Chu thị sai Tưởng thị và Nha Nhi.
Hiện nay, Chu thị không những không làm khó Trương thị và Liên Mạn Nhi mà còn có thể tiếp đãi hai người, so với trước kia quả thật đã tiến bộ rất nhiều.
Chỉ là, sắc mặt của bà đối với Trương thị vẫn không thay đổi, có đôi khi cố ý biểu hiện thờ ơ, lãnh đạm. Ý đồ của Chu thị như thế nào, mọi người đều biết. Chẳng qua bà chỉ muốn ọi người biết, bà có địa vị tôn quý hơn Trương thị, cao hơn Trương thị một bậc, dù Trương thị có là Cáo mệnh phu nhân thì cũng phải theo bà, nhìn sắc mặt của bà.
Mọi người đều ngồi xuống. Lúc này Liên Thủ Nhân không thể cứ đứng mãi bên giường, nhưng hắn lại không dám đi ra ngoài, cũng không dám ngồi, cứ lẻ loi đứng đó, vô cùng lúng túng. Chu thị không lên tiếng, hắn chẳng dám làm gì cả.
Hiện nay Chu thị giày vò Liên Thủ Nhân chết đi sống lại, không kém gì trước kia đối với Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ.
Mọi người đều hiểu trong lòng, tuy Chu thị lợi hại nhưng cũng không thể làm Liên Thủ Nhân sợ bà đến mức này. Dù sao, Liên Thủ Nhân cũng không giống Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ, trước mặt Chu thị hắn vẫn còn chút thể diện, Chu thị cũng không quản thúc hắn nhiều.
Nhưng, Chu thị không chỉ là Chu thị, mà còn là nương của Liên Thủ Tín, đứng sau Chu thị là cả nhà Liên Thủ Tín, hắn sợ chọc giận Chu thị, bà náo loạn kinh động đến cả nhà Liên Thủ Tín, hắn sợ cả nhà Liên Thủ Tín sẽ lấy chuyện này làm cái cớ để tính sổ những chuyện trong quá khứ.
Đây chính là nguyên nhân Liên Thủ Nhân sợ Chu thị như vậy.
Cả nhà Liên Mạn Nhi biết, bản thân Chu thị càng rõ ràng hơn, cho nên bà càng không kiêng dè mà o ép, nhục mạ Liên Thủ Nhân để cho bản thân đạt được sự thỏa mãn trong lòng.
Hơn nữa, nhục mạ Liên Thủ Nhân, đánh vào mặt hắn, còn có tác dụng giết gà dọa khỉ, làm cho Liên Kế Tổ và Tưởng thị khiếp sợ trong lòng. Bây giờ hễ có chuyện gì là Chu thị lôi Liên Thủ Nhân ra mắng chửi kiếm chuyện, lại rất ít đụng đến Liên Kế Tổ và Tưởng thị.
Chu thị cũng không mắng thẳng mặt Đại Nữu Nữu, mà thỉnh thoảng lại mắng Liên Nha Nhi. Nhưng chuyện ăn mặc dùng trong nhà, bà thường sẽ nghiêng về Liên Nha Nhi một chút, tự mình sai bảo Liên Nha Nhi, nếu có ra ngoài bà cũng chỉ mang theo Nha Nhi.
Liên Kế Tổ tiếp chuyện Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất. Tưởng thị cùng Đại Nữu Nữu và Nha Nhi bưng trà nóng lên, còn bày thêm hai ba loại quả khô.
Liên Thủ Nhân xấu hổ đứng đó. Liên Thủ Tín không nói gì. Trương thị, Liên Mạn Nhi cũng làm như không thấy.
“Ngươi còn đứng đó bày bộ dạng bị ủy khuất cho ai xem, ta ức hiếp ngươi sao?” Có lẽ bà cảm thấy uy phong rồi, mắng thoải mái rồi, Chu thị lên tiếng: “Ngày nào ngươi không làm cho ta tức giận thì ta đã tạ ơn trời đất rồi… ra kia ngồi đi, đừng đứng như cây cột ở đây, choáng chỗ.”
Chu thị đây là ban ra thánh chỉ, miễn xá cho Liên Thủ Nhân. Lúc này Liên Thủ Nhân mới dám chuyển bước, từ từ đi qua chỗ Liên Thủ Tín.
“Ngồi đi.” Liên Thủ Tín chỉ nhìn Liên Thủ Nhân một cái, sau đó gọi Liên Kế Tổ: “Lấy ghế cho cha cháu.”
Liên Kế Tổ vội đáp lời một tiếng, đem ghế qua, Liên Thủ Nhân mới ngồi xuống, Liên Kế Tổ cũng theo đó mà ngồi.
Mọi người ai cũng không nhắc đến chuyện Liên Thủ Nhân bị mắng, chỉ hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của Chu thị, lại nói vài câu chuyện nhà.
“…. Nương, Ngũ lang đã định hôn sự, tháng Chạp sẽ thành thân, con báo tin mừng cho nương!” Liên Thủ Tín nói với Chu thị.
“Đây đúng là tin vui.” Chu thị nhìn Liên Thủ Tín lại nhìn Ngũ lang, trên mặt cũng có mấy phần hiền hòa: “Chớp mắt Ngũ lang đã lấy vợ rồi sao. Nàng dâu này bao nhiêu tuổi, trong nhà có mấy người?”
“Mọi mặt đều không tệ, là do Lỗ tiên sinh làm mai cho.” Liên Thủ Tín nói sơ về Tần gia và Tần Nhược Quyên.
“Ừ, rất tốt, rất tốt.” Chu thị nói. Tuy Liên Thủ Tín đã cố gắng nói đơn giản nhưng Chu thị hiểu biết chuyện bên ngoài không nhiều, chỉ gật đầu nói tốt, không nói được gì thêm. “Ngũ lang lấy vợ là tốt rồi.”
Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị đều chúc mừng Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ lang. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đều là người có học, nói chuyện với Ngũ lang cố ý dùng vài lời văn vẽ, chỉ là, hai người cũng không nói được gì nhiều, nói tới lui cũng chỉ được vài câu. Ngược lại, Tưởng thị là người ăn nói lưu loát, giỏi về xã giao, tuôn ra một tràn mấy lời may mắn cát tường, nói đến nỗi nét mặt Trương thị cười vô cùng vui vẻ.
“Các ngươi xây thêm phòng, vậy sau này, Ngũ lang thành thân xong sẽ ở đây sao?” Chu thị hỏi Liên Thủ Tín, hỏi Liên Thủ Tín nhưng mắt bà lại nhìn Ngũ lang.
“Đây là nhà mình, sao lại không ở đây chứ, con xây thêm phòng cho hai huynh đệ chúng nó sau khi thành thân sẽ ở.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Tín nói vậy, Ngũ lang liền không nói gì nữa.
“Ngươi nói thì tính là gì chứ.” Chu thị nhìn Liên Thủ Tín và Ngũ lang, hai tay để trên đùi nắm chặt lại, cúi đầu tự nhủ.
Lời của Chu thị Liên Thủ Tín không nghe được nhưng Liên Mạn Nhi ngồi trên giường nghe rất rõ ràng, chỉ là nàng giả vờ như không nghe.
Nhà bọn họ lần này đi phủ thành, ở hơn hai tháng, người trong thôn đoán rằng, hiện nay Liên Thủ Tín đã làm quan rồi, hai đứa con cũng theo con đường làm quan, đương nhiên là không thích ở nông thôn, sau này cả nhà nhất định sẽ an cư ở phủ thành, không về nữa.
Những lời nói này truyền đến tai Chu thị.
Chu thị tính tình vô tâm, Liên lão gia tử qua đời, bà vẫn ăn ngon ngủ yên, nhưng nghe tin tức kia, Chu thị có hơi hoảng.
Theo như lời Liên Diệp Nhi, là ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày thở dài, còn gọi Liên Thủ Lễ qua hỏi thăm tin tức mấy lần. Chu thị hỏi Liên Thủ Lễ, lần này Liên Thủ Tín đi phủ thành có phải là định ở đó luôn, không trở về nữa hay không.
Trước giờ Liên Thủ Lễ làm việc hay nói chuyện đều rất thận trọng, hắn nói Liên Thủ Tín có lẽ là sẽ trở lại, có lẽ chứ không xác định, mấy lần hỏi thăm Liên Thủ Lễ đều nói như vậy. Bởi vì Liên Thủ Tín ở phủ thành, càng ở càng lâu, lòng Chu thị càng ngày càng hoảng.
Lần đó lại gọi Liên Thủ Lễ qua, trước mặt Liên Thủ Lễ Chu thị vừa khóc vừa mắng.
Chu thị mắng Liên Thủ Tín không có lương tâm, bỏ bà ở chỗ này không lo!
Cũng chính vào khoảng thời gian đó, Chu thị tạm dừng việc mắng mỏ Liên Thủ Nhân, tinh thần không như bình thường, người dường như già đi mấy tuổi.
Sau đó, Liên Thủ Tín về, xây thêm phòng, lúc này nghe Liên Thủ Tín về Chu thị lập tức sai Liên Kế Tổ đi gọi Liên Thủ Tín.
Vừa nhìn thấy Liên Thủ Tín, Chu thị bổ nhào vào người hắn, vừa khóc vừa mắng, hỏi Liên Thủ Tín sao lâu quá không trở về vân vân. Cách nói chuyện khó chịu của Chu thị, mọi người đều quen rồi, đều tự động hiểu.
Liên Thủ Tín liền biết Chu thị vô cùng, vô cùng lo lắng hắn ở phủ thành không trở về nữa. Lúc đó Liên Thủ Tín nói với Chu thị, thôn Tam Thập Lý Doanh Tử là nhà của hắn, dù hắn đi đâu, rốt cuộc cũng sẽ trở về.
Chu thị vẫn chưa yên tâm, lại nói Ngũ lang đã có tiền đồ, sau này Liên Thủ Tín phải theo Ngũ lang, đã làm quan đương nhiên sẽ không ở thôn Tam Thập Lý Doanh Tử nữa. Liên Thủ Tín lại khẳng định với Chu thị đây cũng là nhà của Ngũ lang, cho dù Ngũ lang đi đâu, gốc rễ đều là ở đây, hắn cùng Trương thị cũng sẽ không theo Ngũ lang đi.
“Nếu không, lần này con trở về xây thêm phòng làm gì chứ.”
Liên Thủ Tín cam đoan hết lời, lại thêm chuyện xây phòng rành rành ra đó, cuối cùng mới làm cho Chu thị yên tâm.
Chu thị lại ăn được ngủ tốt, có tinh thần, dĩ nhiên cũng trở lại như trước kia xem chuyện mắng chửi Liên Thủ Nhân như thú vui.
Chuyện này lúc trở lại phủ thành, Liên Thủ Tín cũng có kể lại cho Trương thị cùng mấy đứa nhỏ nghe.
“Lão thái thái không nỡ xa chàng.” Trương thị nghiêm túc nói với Liên Thủ Tín, cũng không biết nàng là cố tình tâng bốc trượng phu (chồng), hay có ý gì khác.
Chỉ là, lần này Liên Thủ Tín cũng không lừa mình dối người nữa.
“Không phải lão thái thái không nỡ xa ai, bà chỉ là sợ, sợ ta không về nữa, ở quá xa, sau này sẽ không lo cho bà. Bà sợ như vậy sẽ không điều khiển được mấy người ở nhà nữa. Tam bá nó lại không làm chủ được cho bà, không có chỗ dựa bà sợ sẽ chịu khổ.”
Liên Thủ Tín tự mình nói rõ ràng như vậy, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều chỉ cười, cũng sẽ không tiếp tục xát muối lên vết thương của hắn, đều im lặng không nói gì.
Hôm nay, nhìn Chu thị như vậy chắc đã yên tâm, lại muốn được đảm bảo nhiều hơn.
“Nương, Ngũ lang thành thân sẽ tổ chức ở phủ thành, người cũng đi một chuyến xem náo nhiệt, đi tham quan phủ thành cho biết.” Liên Thủ Tín nói với Chu thị.
Chu thị có đi hay không là một chuyện, Liên Thủ Tín có mời hay không là một chuyện khác.
Chu thị không nói gì, nhìn về phía Ngũ lang.
“Đúng vậy, chúng cháu đã chuẩn bị xe cho bà xong rồi, đến lúc đó người nên đi.” Ngũ lang nói một câu, thái độ hết sức thành khẩn.
“Ta không đi.” Chu thị nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khẽ cúi đầu nói.
Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh nhìn thấy rất rõ, vành mắt Chu thị đỏ lên, Chu thị… cảm động?
“Ta hành động chậm chạp,đường xá xa xôi. Ta không đi, mất công lại làm phiền các ngươi.” Chu thị lại nói.
“Nội, có gì mà phiền chứ! Ca ca cháu nói với mọi người, nhất định là sẽ mời được bà đi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Không đi.” Chu thị vẫn cúi đầu: “Cả đời ta không thích đi ra ngoài, không có gì tốt bằng được ngồi trên giường gạch nhà mình.”
……….