Beta: Tiểu Tuyền
Liên Mạn Nhi nhạy cảm phát hiện Trầm Cẩn khác thường, liền dừng lại, không có tiếp tục nói nữa. Trầm Cẩn có tâm sự, điều này từ sau khi Trầm Lục rời đi, thời gian chung đụng với Trầm Cẩn nhiều thêm, lại càng thấy rõ ràng hơn. Biểu hiện cụ thể chính là như vầy, đột nhiên ngẩn người. Chẳng qua, bởi vì Trầm Lục và Trầm Khiêm đều từng nói bóng gió qua nhưng không chịu nói rõ ra, nên Liên Mạn Nhi suy đoán nhất định là có việc khó nói, vì vậy, cho tới giờ nàng cũng không có dò hỏi qua Trầm Cẩn. Tình hình thế này, Liên Mạn Nhi lẳng lặng ngồi yên bên cạnh Trầm Cẩn. Trầm Cẩn khôi phục lại như cũ, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, Liên Mạn Nhi cũng phối hợp với nàng. Quả nhiên, lần này cũng giống vậy, Trầm Cẩn ngơ ngác một chút, lại tỉnh táo lại.
“Mạn Nhi, lời muội nói rất có lí.” Nhưng không giống trước, lần này Trầm Cẩn chủ động đề cập đến đề tài vừa rồi.
“Chẳng qua muội thuận miệng nói một chút thôi.” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Cẩn nói thế, liền vội cười nói.
Nhưng Trầm Cẩn xua xua tay, không để nàng nói tiếp.
“Lúc ở tại trong phủ, ta còn không cảm thấy. Lần này tới Niệm viên, quen muội, còn những tỷ muội kia của muội, biết người bình thường sống thế nào, điều này làm cho ta hiểu được rất nhiều đạo lí mà từ trước tới giờ không hiểu.” Ánh mắt Trầm Cẩn sâu thẳm, giọng nói nghiêm túc lại ẩn ẩn mang một nỗi buồn nhàn nhạt. “Nhà nghèo có phiền não của nhà nghèo. Giống như nhà chúng ta lớn như vậy, cũng có điều không như ý của chúng ta.”
Nhà nhà đều có cuốn kinh khó đọc, lời này đi khắp tứ hải đều đúng.
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng ừ, thật tình lắng nghe. Đối với phiền não của Trầm Cẩn, Trầm Cẩn không nói, nàng cũng không thăm dò, hiện giờ Trầm Cẩn nói một chút, nàng cũng nguyện làm một người biết lắng nghe.
“Không nói người khác, nói chúng ta thôi. Cô em họ gọi là Diệp Nhi kia của muội, gia cảnh không tốt, nàng sẽ vất vả vì cơm áo trong nhà. Nhà muội hiện giờ coi như là nhà giàu ở Cẩm Dương rồi, không cần muội quan tâm cơm áo, nhưng cũng phải giúp đỡ quản lí việc nhà.”
Nói đến đây, ánh mắt Trầm Cẩn rơi xuống người Liên Mạn Nhi, cười cười.
“Ta cũng biết, muội là đương gia tiểu thư của nhà các muội. Ở nhà muội, muội có thể chống hơn nửa nhà.”
“Ngũ tỷ giễu cợt muội rồi.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói, “Là cha mẹ muội đều phóng túng muội, ca ca tỷ tỷ đều nhường nhịn muội.”
“Lời này của muội quá khiêm nhượng. Trước kia có lẽ ta không biết, nhưng nay tới Niệm viên rồi, cái gì cũng nghe được. Mạn Nhi muội có khả năng, trong lòng ta bội phục vô cùng.” Trầm Cẩn lại nói.
“Ngũ tỷ, tỷ chỉ nói Diệp Nhi với muội, lại chưa nói tới tỷ kìa.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Ta so với các muội có vẻ tự tại hơn một chút.” Trầm Cẩn khẽ cười nói. “Áo cơm tự nhiên không lo, không nói ngoa, chỉ cần là thứ trong thiên hạ này có, chỉ cần ta muốn, người trong nhà đều tìm cho ta. Việc nhà, cũng có người khác đi quan tâm, không phiền đến ta phí tâm tư. Cuộc sống như vậy, nói ra, khẳng định có rất nhiều người hâm mộ. Nếu ta còn đòi thêm cái gì, vậy ắt bị người cười nói không biết đủ…”
Con gái nhà quyền quý, trước lúc lấy chồng, cuộc sống cũng trôi qua như vậy.
“Như Lục ca, Cửu đệ, còn có những huynh đệ khác, còn phải vì tương lai của cái nhà này, vất vả, trù tính, ngay cả những thứ này ta cũng không lo, giống như chỉ cần hưởng thụ là được. Nhưng mà, cũng không phải tự nhiên…”
Trầm Cẩn nói đến đây, liền dừng lại. Hai mắt nàng nhìn hoa sen nở rộ tràn ao ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Liên Mạn Nhi lẳng lặng ngồi, không nói không rằng. Thật ra Trầm Cẩn nói đến đây, nàng đã đoán ra đại khái Trầm Cẩn phiền não điều gì. Thiếu nữ nhà giàu, còn có điều gì không vừa ý, thì chỉ là hôn sự mà thôi. Nhưng, ở cái niên đại này, con gái đâu thể hoàn toàn tự quyết hôn sự của mình, còn không phải là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Như nhà nông người ta, cũng coi trọng thân càng thêm thân, hoặc là quan hệ thân thiết, lấy con gái sui gia, gắng kết hai họ. Mà những đại gia tộc kia, dĩ nhiên càng coi trọng gả cưới.
Cũng như Trầm gia, Trầm gia tự nhiên muốn tạo quan hệ thông gia từ Trầm Cẩn, tựa như mấy đệ đệ Trầm Lục và Trầm Khiêm, cũng là không thể tự làm chủ hôn sự của mình, hôn nhân của bọn họ, đại thể sẽ là quan hệ thông gia chính trị, lợi ích. Đây căn bản là một chuyện rất bình thường, Trầm Cẩn lớn lên trong Trầm gia, đối với chuyện này sớm đã phải quen thuộc. Hiện tại phát ra cảm khái như vậy, chẳng qua do xưa nay sống an nhàn sung sướng, mọi chuyện trôi chảy. Mấy ngày nay nhìn chi phí ăn mặc cử chỉ điệu bộ của Trầm Cẩn, Liên Mạn Nhi phát hiện, dù là ở Trầm gia, nhưng con gái có thể được yêu sủng như Trầm Cẩn có lẽ cũng không nhiều.
“Ta hưởng thụ hơn mười năm, hiện tại, có lẽ cũng tới lúc báo đáp lại nhà rồi.” Trầm Cẩn nhẹ nhàng nói, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ cũng không thu lại.
“Mạn Nhi, ta chỉ nói cho muội biết thôi. Nhà của ta, có ý định muốn đưa ta tiến cung.” Trầm Cẩn nghiêng đầu quay lại, nhìn Liên Mạn Nhi, giọng càng nhẹ hơn trước.
“A?!” Liên Mạn Nhi có chút kinh hãi lắp bắp. Hóa ra không phải quan hệ thông gia bình thường, mà là muốn vào cung a. Cái kia… quả nhiên là… khác đấy.
Nhưng Liên Mạn Nhi hơi chút kinh hãi lắp bắp, rồi lại khôi phục thái độ bình thường. Trầm gia đã có mấy đời làm hoàng hậu, Trầm hoàng hậu trước đây sau khi chết được chu toàn rộng rãi như vậy, vậy tỷ lệ Trầm gia lại có một vị sủng phi hoặc hoàng hậu nữa là tương đối lớn. Hoàng đế thì sao, hắn cũng cần có quan hệ thông gia, vì củng cố đế vị của hắn, vì cân bằng thế lực các nơi. Trầm gia không phải hoàng thất, nhưng trấn thủ biên cương phía bắc, địa vị tương đương với phiên vương, hoàng đế muốn ưu đãi Trầm gia, lại muốn lôi kéo đồng thời kiềm chế Trầm gia, như vậy cưới đích nữ được sủng ái của Trầm gia vào cung, cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ sợ Trầm Cẩn đã sớm bị Trầm gia tuyển làm người để đưa vào cung a, Liên Mạn Nhi thoáng nhìn Trầm Cẩn, trong lòng nghĩ. Nghĩ vậy vậy, Trầm Cẩn có những… đãi ngộ vượt quá bình thường kia, liền có thể giải thích hợp lí. Đối với chuyện Trầm Cẩn phải tiến cung, Liên Mạn Nhi thật không tiện nói gì.
“Chuyện này, đã định rồi sao?” Liên Mạn Nhi chỉ hỏi.
Trầm Cẩn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra Trầm Cẩn vì không muốn tiến cung nên mới sinh phiền não, Trầm gia mới đưa nàng đến Niệm viên giải sầu.
“Ngũ tỷ, nếu tỷ tiến cung, phân vị kia…” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng hỏi.
“…Mới bắt đầu, sợ không phải là hậu vị…” Trầm Cẩn cũng nhẹ giọng mà nói.
Như vậy nói cách khác, hậu vị mười phần sẽ là Trầm Cẩn, chẳng qua cần một ít thời gian, hoặc là nói chờ thời cơ thích hợp. Liên Mạn Nhi không khỏi thở dài một hơi.
“Mạn Nhi, sao muội lại phản ứng như vậy?” Trầm Cẩn khó hiểu nhìn Liên Mạn Nhi hỏi.
“… Làm hoàng hậu, không phải tốt hơn làm trắc phi sao? Đế vương gia, chẳng phải cũng phân đích thứ, chính thất, lớn nhỏ sao?” Liên Mạn Nhi nói.
Trầm Cẩn có thể phản kháng quyết định cho nàng tiến cung của Trầm gia sao? Đáp án dĩ nhiên là không. Nếu không thể không vào cung, như vậy làm hoàng hậu, làm vợ cả, không phải tốt hơn làm trắc phi, làm tiểu lão bà nhiều lắm sao? Không có lựa chọn khác, như vậy chỉ xem mỗi sắc mặt hoàng đế, những kẻ khác phải xem sắc mặt của nàng; chẳng phải tốt hơn không những phải xem sắc mặt hoàng đế, lại còn cả vị đứng bên cạnh, xem sắc mặt nữ nhân có địa vị cao hơn nàng sao.
“Còn mong muội có thể an ủi ta, không ngờ muội lại nói như vậy.” Trầm Cẩn bị lời Liên Mạn Nhi nói làm cho tức cười.
“Muội nói không sai, cái này còn phải cảm kích nhà ta, nhà ta nếu muốn vậy, vẫn không thể ….” Dừng một chút, Trầm Cẩn lại nói.
“Ngũ tỷ, ta đọc sách không nhiều, ta sẽ không nói đạo lí lớn lao gì. Chẳng qua, thế hệ trước có một câu, là thập sự cửu bất chu*. Thiên hạ này khó có chuyện thập toàn thập mỹ**. Gặp phải chuyện gì, cần nghĩ về chỗ tốt, chỗ rộng mà nhìn, bằng không, chỉ tự tăng thêm phiền não cho mình.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Cẩn.
*thập sự cửu bất chu: mười chuyện thì có chín chuyện không hài lòng.
**thập toàn thập mĩ: mười phân vẹn mười.
Đây mới là lời khuyên nhủ Trầm Cẩn.
“Muội nói rất đúng.” Trầm Cẩn gật đầu.
Đến khi Liên Mạn Nhi rời Hà hiên, Trầm Cẩn gần như đã nghĩ thông suốt chuyện vào cung. Nàng cũng không cố ý dặn dò chuyện này không thể nói ra ngoài, bởi vì nàng tin tưởng Liên Mạn Nhi, biết rõ Liên Mạn Nhi đáng tin, hơn nữa biết phân biệt nặng nhẹ.
Rời khỏi Niệm viên, ngồi trong xe, Liên Mạn Nhi vẫn còn nghĩ đến chuyện của Trầm Cẩn. Lần trước nghe Trầm Lục nói, tháng mười năm nay là đại thọ bốn mươi của hoàng đế. Trầm Cẩn không vui, có lẽ một phần là vì vậy a.
Xe ngựa xuống núi, đi qua tường bao ngoài của miếu thờ Trầm hoàng hậu, Liên Mạn Nhi ngẫu nhiên vén rèm lên, nhìn thấy đại điện vàng son lộng lẫy của điện thờ. Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tim không khỏi đập nhanh nửa nhịp.
Trầm gia có mấy vị hoàng hậu, nhưng mà, hình như chưa từng nghe nói có vị hoàng hậu nào để lại con nỗi dòng, thậm chí, ngay cả một vị công chúa cũng không có….
Trầm Cẩn, mới mười lăm tuổi thôi, hẳn là Trầm Cẩn cũng tràn đầy hi vọng tốt đẹp về tương lai a…
………………………………
Bởi vì chuyện của Trầm Cẩn, nên trong lòng Liên Mạn Nhi không mấy dễ chịu, hai ngày liên tiếp, cơm canh đều ăn ít đi. Trương thị hỏi, tự nhiên nàng khó có thể nói ra lí do, chỉ nói là mùa hè giảm cân. Dĩ nhiên Trương thị tin tưởng, mỗi bữa cơm đều sẽ đích thân xuống bếp, cố ý làm chút đồ ăn thanh đạm ngon miệng cho Liên Mạn Nhi ăn.
Nhưng, Liên Mạn Nhi “giảm cân mùa hè” kéo dài không lâu, vì Ngũ lang về rồi.
Trước khi về đến, Ngũ lang đã sớm cho người đưa tin về, nói sơ ngày về nhà, người một nhà đều đã sớm ngóng trông ngày hôm nay, càng khiến bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ là, Ngũ lang về nhà sớm một ngày so với dự tính.
Người một nhà thấy Ngũ lang, chuyện này vui mừng khỏi nói, hơn nữa Trương thị còn lôi kéo tay Ngũ lang, vừa khóc vừa cười.
Ngũ lang rời nhà mấy tháng nay, vóc người lại cao lên, mặt cũng rám đen một chút, càng thêm ổn trọng, hơn nữa cách nói chuyện cũng thong thả sáng sủa, hiên ngang. Cùng đi xa một chuyến với thầy tốt như Lỗ tiên sinh, hiển nhiên Ngũ lang được lợi ích không nhỏ. Lỗ tiên sinh cũng về cùng lúc với Ngũ lang, ở quê vài ngày, hắn vẫn quyết định về đây chờ bổ nhiệm, đồng thời cũng dễ tiếp tục dạy học cho Ngũ lang và tiểu Thất.
Lúc Ngũ lang ra đi, mấy cỗ xe ngựa đều để đầy đồ, lần này về, trên xe ngựa vẫn đầy đồ như trước.
Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi một bên thu thập đồ đạc Ngũ lang mang về, một bên cho người lên núi, gọi tiểu Thất.
Tiểu Thất nhanh chóng về tới, nhưng còn mang theo cả Trầm Khiêm cùng về. Tiểu Thất thấy Ngũ lang, tinh thần vui vẻ khỏi nói, Trầm Khiêm thấy Ngũ lang và Lỗ tiên sinh cũng rất thân thiết.
“Ca, những cái bên ngoài… ‘con vịt’ trắng kia, là ca mang về sao?” tiểu Thất hỏi Ngũ lang.
“Đúng” Ngũ lang cười gật đầu, lần này trở về, hắn mang về cho nhà rất nhiều đặc sản ven đường, trong đó có cả loài vật sống.