Đợi đến khi tất cả mọi người trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi, Liên Mạn Nhi nằm trong chăn, mắt đã nhắm nhưng đầu vẫn không nghỉ ngơi.
Liên Chi Nhi ở cạnh nàng trở mình một cái.
“Mạn Nhi, muội đã ngủ chưa?” Liên Chi Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Chưa ạ.” Liên Mạn Nhi cũng trở mình, nằm đối mặt với Liên Chi Nhi.
“Mạn Nhi, muội đã từng suy nghĩ, sau này sẽ gả tới nhà ai chưa?” Liên Chi Nhi nhỏ giọng hỏi.
Là tỷ muội nghĩa là không có chủ đề nào không bàn luận được. Liên Chi Nhi sắp xuất giá, tất nhiên sẽ nghĩ tới tương lai của muội muội.
“Muội thật sự chưa nghĩ tới.” Liên Mạn Nhi do dự một chút mới lên tiếng: “Tỷ, thật ra muội rất hâm mộ tỷ. Tương lai muội được như tỷ và Gia Hưng ca thì thật là tốt.”
“Sợ là không được, đây chính là môn đăng hộ đối. Dù cha mẹ không soi mói chuyện này thì tỷ sợ cũng không được.” Liên Chi Nhi liền nói.
“Muội biết. Nhưng muội vốn cũng không phải dòng dõi huyết thống gì đặc biệt mà.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Giống như Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng như vậy, hai nhà hiểu rõ gốc gác, hòa thuận vui vẻ, tính tình hai người cũng hợp nhau. Có thể đoán trước được, cuộc sống sau khi cưới cũng sẽ thoải mái trôi qua.
Dù hiện tại môn hộ Liên gia cao hơn Ngô gia nhưng lúc ban đầu đính hôn, hai nhà là môn đăng hộ đối. Mà giờ dù dòng dõi có khác biệt thì nhà nàng cũng không phải kẻ hám lợi, Ngô gia cũng không phải người bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi không chấp nhận được chuyện này.
Hơn nữa, tình cảm hai nhà tốt, Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng cũng hợp ý nhau.
Thật ra thì, nếu như hai người có thể tình đầu ý hợp thì môn hộ nhà đối phương hơi thấp một chút cũng không sao. Liên Mạn Nhi rất có lòng tin với người nhà của mình. Mà trừ tình huống đó ra thì…
“Môn đăng hộ đối rất trọng yếu.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối sẽ càng thêm thuận lợi. Mọi người sẽ dễ dàng được hạnh phúc hơn.
“Tỷ, có phải do tỷ sắp thành thân rồi nên vội vàng thay muội không? Đừng có vội, vẫn còn sớm mà. Tỷ nhìn xem tỷ bao nhiêu tuổi mới đính hôn, muội còn muốn ở nhà hưởng phúc thêm mấy năm nữa.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Ừ.” Liên Chi Nhi ừ, hình như vẫn còn lời muốn nói nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không nói gì.
Nghe tiếng hít thở của Liên Chi Nhi dần đều đặn, Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hồi tưởng lại tình cảnh gặp Trầm Lục lúc tối, lại nghĩ tới một đôi hồ lô trong tủ kia, Liên Mạn Nhi cảm thấy trằn trọc khó ngủ.
Có phải Trầm Lục có ý đó không?
Quản hắn nghĩ gì làm gì chứ? Liên Mạn Nhi nghĩ, nàng mới mười ba tuổi. Nàng còn chưa muốn gả đi. Nàng là chân to, Trầm Lục từng ghét bỏ nàng là chân to. Cha nàng chỉ mới là tiểu quan. Dù sao bộ dáng này của Trầm Lục cũng thể hiện sẽ không bắt buộc nàng, sẽ không xuống tay ở chỗ Liên Thủ Tín và Trương thị. Vậy nàng còn lo lắng cái gì.
Cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, bối cảnh Trầm gia như vậy, đến cuối cùng Trầm Lục sẽ thay đổi chủ ý thôi.
Gió thổi làm mặt nước gợn sóng nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới đáy nước.
Có những chuyện, những tình cảm cuối cùng cũng phải thả bay theo gió. Nàng có chuyện nàng cần làm, có đường nàng muốn đi. Những thứ khác cứ để chúng theo gió bay đi đi.
Suy nghĩ thấu đáo rồi, Liên Mạn Nhi cảm thấy vô cùng thanh thản, nàng nhắm mắt lại, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
*******************
Sau khi dự tiệc ở Trầm gia, cả nhà ở lại phủ thành thêm mấy ngày. Ngũ Lang phải tham gia kì thi nhỏ ở thư viện. Người trong nhà cũng nhận được vài thiếp mời, đều là mời đến uống rượu xem hí khúc. Các nàng cũng làm tiệc rượu, xem hí khúc ở nhà vài lần. Mọi người đều biết Liên Chi Nhi sắp thành thân nên rối rít tới tặng đồ. Liên Mạn Nhi đều sai người ghi lại danh sách, làm tư liệu cho việc lui tới quan hệ sau này.
Chờ Ngũ Lang thi xong, cả nhà liền chuẩn bị hành lí, Ngũ Lang dẫn theo Tiểu Thất tới Trầm gia từ biệt Trầm Lục. Những ngày vừa qua Trầm Lục cũng rất bận rộn, đang chuẩn bị đi tới quân doanh. Ngũ Lang tới từ giã, Trầm Lục chỉ dặn dò hai câu liền thôi. Ngày hôm sau, cả nhà lên xe ngựa trở về Tam Thập Lý Doanh Tử.
Lần này về nhà khác với lần trước, có cảm giác như áo gấm về làng. Ban đầu, cả nhà cũng không nghĩ như vậy nhưng lúc vừa tới huyện thành Cẩm Dương, đám người Tri huyện đã tới cửa đưa thiếp, khiến cho bọn họ ý thức được chuyện này rất nhanh.
Chuyện Ngũ Lang vào kinh được hoàng đế triệu kiến, ban thưởng ngân lượng và chức quan đã truyền về huyện Cẩm Dương từ trước khi bọn họ về.
Xã giao tiệc tùng ở huyện thành hai ngày, cả nhà mới thoát thân, mà xe của họ vừa tới trấn Thanh Dương thì đã thấy các vị hương thân ở Tam Thập Lý Doanh Tử và thôn trấn gần đó đứng tiếp đón.
Cuối cùng, cả nhà rốt cục có thể ngồi vững trên giường gạch nhà mình, không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu bảo ta chọn, ta thà xuống ruộng làm việc một ngày còn hơn.” Liên Thủ Tín oán thán với Trương thị và mấy hài tử.
Trương thị cũng rất đồng cảm.
“Quen rồi sẽ tốt hơn.” Liên Mạn Nhi liền cười: “Hơn nữa không phải ngày nào cũng như vậy.”
“Cũng đúng.” Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười. Dù có oán trách chút thì bọn họ cũng vẫn vui mừng.
Về đến nhà, tất nhiên vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
Đầu tiên cả nhà bàn bạc xem có nên mở tiệc không.
“Có phải quá rêu rao rồi không?” Liên Thủ Tín liền nói.
Liên Mạn Nhi cũng cảm thấy điệu thấp một chút sẽ tốt hơn.
“Hiện tại chúng ta không cần mời khách, đợi đến tết đi, lúc đó chắc sẽ tặng quà qua lại, chúng ta chọn một hai ngày mời tất cả mọi người tới.” Liên Mạn Nhi liền đề nghị.
“Như vậy cũng tốt, qua vài ngày còn phải lo liệu chuyện của tỷ tỷ.” Ngũ Lang cũng nói.
Cả nhà đều cảm thấy ý kiến này rất tốt, liền quyết định như vậy.
“Ngũ Lang về rồi, ngày cưới của Chi Nhi cũng sắp tới, ta còn phải bàn bạc thêm với nhà Gia Hưng, quyết định nốt mấy chuyện nữa.” Liên Thủ Tín nói.
Quay về lúc này chủ yếu là vì chuẩn bị cho việc Liên Chi Nhi xuất giá.
“Con đã nói với Gia Hưng ca rồi, tối nay mời cả nhà bọn họ tới nhà chúng ta dùng cơm.” Ngũ Lang liền nói.
Vừa rồi trong số những người nghênh đón bọn họ tất nhiên không thể thiếu cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng. Lúc ấy nhiều người, không tiện nói rõ nên Ngũ Lang nói với Ngô Gia Hưng, buổi tối hai nhà cùng nhau ăn cơm bàn bạc.
Buổi tối, Trương thị sai nhà bếp làm ra một bàn thức ăn thịnh soạn. mời mấy người Ngô gia tới. Gần tới ngày cưới, Liên Chi Nhi phải kiêng kỵ một chút. Trong Tây phòng bày một bàn riêng, cũng chuẩn bị mấy món ăn tinh xảo, ba cô nương Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Ngô Gia Ngọc ăn ở đây.
Trên bàn rượu ở Đông phòng, người hai nhà vừa ăn uống, vừa bàn bạc chuẩn bị hôn lễ.
“… Ta đã tính toán số khách mời bên ta rồi, dự định là ba mươi bàn. Tứ ca, ca tính toán bên ca đi để ta đi chuẩn bị… Toàn bộ mọi người, chỉ cần có thể tới liền mời tới, tiệc rượu nhà ta chuẩn bị.” Ngô Ngọc Quý liền nói: “Tứ ca, ca cũng đừng tiết kiệm tiền cho nhà ta.”
“Đúng đấy.” Ngô Vương thị cũng cười nói: “Nhà ta chỉ có một đứa con trai là Gia Hưng, Chi Nhi lại vừa ý bọn ta. Chuyện này phải tổ chức thật tưng bừng náo nhiệt. Bọn ta đã bàn bạc với Vũ chưởng quỹ rồi, đặc biệt chiêu đãi khách quý.”