Mục lục
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chirido

Beta: Nora

Người Liên gia trời sinh cuống họng rất khỏe, trừ Liên Thủ Lễ tựa hồ kém cỏi hơn chút ít, những người khác, từ Liên lão gia tử, Chu thị, cho tới Lục Lang, thậm chí Đại Nữu Nữu, mỗi lần cất giọng lên đều sang sảng sang sảng, trung khí mười phần.

Bởi vậy, khi bọn họ cao giọng cãi nhau la lối om sòm, mặc dù đang ở trong phòng, mặc dù nhà cửa lớn như vậy, người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Lúc này trong phòng, Liên lão gia tử ngồi xếp bằng trên đầu giường đặt gần lò sưởi, Liên Thủ Nghĩa đứng bên cạnh giường. Hai cha con mặt đối mặt, đỏ mặt tía tai, hiển nhiên là đang hết sức kích động.

Những người khác đang đứng dưới đất, mặt Liên Thủ Nhân lộ vẻ thống khổ. Liên Kế Tổ và Lục Lang tựa hồ đang rơi vào trạng thái mờ mịt không rõ tình huống. Về phần Hà thị và Tứ Lang, một người cười toe toét theo đuôi phụ họa lời Liên Thủ Nghĩa nói, người còn lại xoa xoa mặt, tựa hồ mới vừa khóc xong.

Tưởng thị không ở trong phòng. Liên Nha Nhi sớm bị trận chiến hù dọa sợ hãi rúc vào góc tường. Chu thị coi như tỉnh táo, chẳng qua nhìn Liên lão gia tử và Liên Thủ Nghĩa cải vã kịch liệt, mắt bà cũng trợn ngược lên.

Chu thị khuyên giải: “Cãi nhau ầm ĩ cái gì, kéo một đống người đến, ném hết mặt mũi cho người ta nhìn rồi kìa. Lão Nhị à, con bớt tranh cãi chút đi, con không thấy cha con đã thành thế này rồi sao? Nhỡ cha con tức giận lại tái phát bệnh cũ thì biết làm thế nào?”

Chu thị sợ Liên lão gia tử tức giận tái phát bệnh cũ nhưng lúc này bà nói chuyện căn bản không làm nên chuyện gì. Có lẽ Liên lão gia tử không muốn tranh cãi ầm ĩ nhưng Liên Thủ Nghĩa không nghĩ như vậy. Liên Thủ Nghĩa căn bản làm như không nghe thấy Chu thị nói, vẫn tranh luận với Liên lão gia tử đến cùng.

Lúc này lại có người không mời mà tới vén màn cửa đi vào nhà.

“Sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy, có chuyện gì từ từ nói a.” Cha Xuân Trụ vừa vào cửa liền nói.

“Giữa hai cha con có gì gút mắc thì cũng từ từ nói, đừng tranh cãi ầm ĩ mà.” Người khác cũng nói.

Người ngoài đến, Liên lão gia tử còn chưa làm gì, Liên Thủ Nghĩa đã kích động hơn rồi. Ông ta lôi kéo người tiến vào, luôn mồm kêu đại bá, đại thúc, nhanh miệng đem chuyện Liên lão gia tử sống chết muốn cưới vợ cho Liên Thủ Nhân nói ra.

“… Trong nhà bộ kiếm tiền dễ dàng lắm sao, lại không chịu dùng đúng chỗ như nước đổ lá môn. Đúng ra nên cưới vợ cho Tứ Lang. Cha cháu già rồi nên hồ đồ, chuyện gì cũng chỉ lo cho con trai trưởng, không thèm để ý chuyện gì khác! Mọi người phân xử thử xem, chuyện này do cháu bới lông tìm vết nói không đúng sự thật sao?”

Lúc ở bên ngoài, mọi người đã nghe được đại khái sự tình. Bây giờ nghe Liên Thủ Nghĩa nói như thế thì càng hiểu tường tận. Trong tay Liên lão gia tử còn ít tiền, chỉ đủ cưới một nàng dâu. Hơn nữa, để cưới thêm một nàng dâu khác, sợ mấy năm sau mới gom đủ tiền.

Dưới tình huống này, nên cưới cho Liên Thủ Nhân hay cưới cho Tứ Lang?

Người vào khuyên giải tựa hồ cũng có chút khó xử, hai người đó cũng không nói được nên cưới vợ cho ai. Người nhà nông chú trọng nhất chính là hương khói truyền thừa và sức lao động. Theo quan điểm của họ, tự nhiên muốn cưới vợ cho Tứ Lang. Trong nhà nhiều sức lao động, vợ chồng son trẻ tuổi cũng dễ sinh con dưỡng cái. Về phần Liên Thủ Nhân. Ông ta đã có con trai, đã cưới tới hai đời vợ và một tiểu thiếp. Làm một người đàn ông, đời này đã không tính là thua thiệt.

Nhưng lời này bọn họ không muốn nói ra. Ai cũng biết, Liên Thủ Nhân là bảo bối trong lòng Liên lão gia tử. (pó tay ==!)

“… Làm cha làm mẹ, ai không trông mong cả đời con cháu thuận buồm xuôi gió. Ta cũng muốn làm hai chuyện này cùng lúc lắm chứ. Nếu không phải trong nhà không có nhiều tiền, chẳng phải đã giải quyết hết à.” Liên lão gia tử liền tố khổ với người khuyên giải.

Tất cả mọi người trầm mặc.

“Không phải ta thiên vị muốn cưới vợ cho Thủ Nhân trước. Ta lớn tuổi rồi, sức khỏe càng ngày càng yếu. Ta không thể trơ mắt nhìn con ta cô quạnh lẻ loi một mình a. Thừa dịp ta còn chút sức lực làm chuyện này cho nó, sau này nó có người thương yêu chia sẻ, ta cũng an lòng nhắm mắt xuôi tay.”

“Tứ Lang còn trẻ, muộn hai năm… cũng không phải vấn đề lớn. Chuyện lão đại nhà ta trì hoãn nữa, ta sợ ta đi rồi…” Nói đến đây, Liên lão gia tử than thở khóc lóc, dẫn tới mọi người cũng thổn thức theo. “Ta đi rồi, nó lại trở thành đứa trẻ mồ côi cha. Cho dù đến lúc đó Tứ Lang không có ta thu xếp, cũng còn có cha mẹ nó, thúc thúc nó.”

“Theo như ý lão Nhị, ta nói rõ ràng trước mặt hương thân phụ lão một lần. Lo xong chuyện lão Đại, ta sẽ nhanh chóng thu xếp cho Tứ Lang ngay. Thiếu tiền, ta sẽ đi mượn. Tam thúc và Tứ thúc nó cũng không thể trơ mắt nhìn Tứ Lang cô độc. Một mình Tứ thúc nó cũng lo đủ rồi. Nhưng mà, ta đây cũng nói rõ, đều đã ở riêng, số tiền này là mượn, sau này phải trả lại. Cái này gọi là có vay có trả, không thể làm cho người ta chú ý.”

Tài ăn nói của Liên lão gia tử rõ ràng cao hơn một bậc so với Liên Thủ Nghĩa. Hơn nữa, so với Liên Thủ Nghĩa thô thanh đại khí (ăn nói thô tục, sỗ sàng), tư thái Liên lão gia tử càng đầy đủ hơn. Chuyện đã xảy ra như ông nói vậy, tựa hồ quyết định của ông vô cùng công chính, căn bản ông không thiên vị ai, cho Liên Thủ Nhân cưới vợ là chuyện đương nhiên mà Liên Thủ Nghĩa lại trở thành vô cớ gây sự.

Hơn nữa, chủ đề cưới vợ cho ai trước cũng được ông khéo léo chuyển đến đề tài khác. Chính là vấn đề tiền bạc. Chỉ cần Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín giúp đỡ, đương nhiên quan trọng là Liên Thủ Tín cho bọn họ mượn bạc, trận cãi vả này căn bản đã không phát sinh.

“Chuyện này trong lòng lão gia tử cũng đã có tính toán…“ Có người không quen Liên gia, cũng không đủ tuổi tác và thân phận để xen vào, không nhịn được thừa dịp tiến vào sân đứng ở cửa sổ cùng người xem náo nhiệt, nói thầm với nhau: “Đem tiền có sẵn cưới vợ cho con trai trưởng. Con trai trưởng của ổng có thù oán với con thứ tư, lại nói, ai để đệ đệ thu xếp cho huynh trưởng lấy vợ bao giờ. Lão gia tử trước tiên an bài ổn thỏa cho con trai trưởng. Còn lại cháu trai thì tính đến trên đầu Tứ thúc nó, Tứ thúc nó sao có thể bỏ mặc cháu trai chứ.”

“Người ta từng làm đại chưởng quỹ, đương nhiên không giống chúng ta.” Lại có người phụ họa nói.

Những lời Liên lão gia tử nói trước mặt mọi người tựa như chí tình chí lí, ông dám can đoan trước mặt mọi người kiếm tiền cho Tứ Lang cưới vợ không thành vấn đề. Nhưng những lời của Liên lão gia tử không thể trấn an được Liên Thủ Nghĩa.

Bây giờ Liên Thủ Nghĩa không còn tin cái gì mà lợi từ tương lai nữa rồi. Ông ta muốn bắt lấy lợi ích của hiện tại thôi.

“Cha, cha xem con là tiểu tử ngốc dễ dụ lắm sao.” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nhạo nói: “Trước đây những lời tốt đẹp này cha nói không nói ít rồi. Nói gì mà chúng ta ráng chịu khổ chút, thắt lưng buột bụng chút, chờ đại ca con có tiền đồ làm quan, chúng ta có thể đi theo hưởng phúc. Chúng ta đã cực khổ hai mươi năm, hai mươi năm a… làm việc như trâu bò, kiếm được chút tiền liền cho hắn xài, cuối cùng chúng ta nhận được gì rồi?”

“Bây giờ chúng ta so với đứa ở nhà lão Tứ cũng không bằng!… Nhị Lang không phải do Đại ca mà bị trễ nãi sao? Khi đó không phải cha nói đợi thêm một năm nữa, đợi thêm một năm nữa…làm cho Nhị Lang thiếu chút nữa chờ thành lão già. Nếu không phải cha nghĩ cho nó, sao cuối cùng Nhị Lang chỉ có thể lấy thứ đàn bà rách rưới như Triệu gia! Bây giờ Nhị Lang phải đi làm công cho La gia!… Hắn, Liên Thủ Nhân hắn vừa lên làm quan đã muốn ra ở riêng, một cước đá chúng ta đi.”

“Thằng đó là loại người gì a, hắn khắc chết hai đời vợ còn chưa đủ, còn muốn cho Tứ Lang một thân một mình, để hắn lấy vợ. Tứ Lang của chúng ta còn chưa chạm qua nữ nhân, mà hắn trừ vợ cả, đuổi đi một tiểu thiếp không nói, còn ngủ qua một đám đàn bà! Còn muốn lấy vợ cho hắn, cha còn nói cha không thiên vị, lòng cha đã sớm thiên (nghiên, lệch) xuống vũng bùn rồi!”

Nói đến chủ đề này, rất nhiều người vui vẻ thích thú nghe ngóng. Người xem náo nhiệt bên ngoài hận không chui tọt đầu được qua cửa sổ, trong lòng mong mỏi Liên Thủ Nghĩa có thể nói thêm về chuyện xấu của Liên Thủ Nhân.

Mặt Liên Thủ Nhân tựa như sung huyết đỏ bừng. Liên lão gia tử cũng lúng túng, liên tục ho khan, mặt từ đỏ thẫm chuyển sang đỏ tím.

“Thằng cha Liên Thủ Nhân đó, mọi người đừng thấy hắn bây giờ không nói lời nào, hắn làm gì còn lương tâm.” Dường như nhận ra cảm xúc của mọi người, Liên Thủ Nghĩa càng hăng say hào hứng nói: “Trong lòng hắn nào biết tới ai đâu, chỉ yêu mỗi bản thân hắn thôi. Chúng ta xem hắn là huynh đệ, hắn lại chẳng xem chúng ta là con người.”

“… Những năm kia, một mình hắn ăn ngon mặc đẹp, thấy chúng ta ăn uống kham khổ, thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như ăn mày, trong lòng hắn một chút cũng không màng quan tâm. Hắn xem thường chúng ta, coi chúng ta như nô tài sai sử! Lại nói chuyện tình bán Mạn Nhi đổi tiền, không phải chuyện hắn làm ra sao? Hắn vốn không phải thứ tốt lành gì, lại lấy vợ cho hắn, muốn lần nữa chuốc lấy tai họa cho chúng ta phải không?”

“… Đâm dao sau lưng, đem Tú Nhi làm đao sai sử, hại chết đứa trẻ của lão Tứ, vợ lão Tứ cũng thiếu chút nữa chết trong tay bọn hắn… Bán Tú Nhi cho lão già sắp xuống lỗ, không phải là vì muốn tìm núi dựa cho hắn dễ dàng tham ô sao…”

Người hiểu rõ chuyện xấu của Liên Thủ Nhân nhất ở Liên gia chính là Liên Thủ Nghĩa. Có nhiều chuyện Liên lão gia tử không biết, Liên Thủ Nghĩa đều biết hết. Ông ta đem từng chuyện từng chuyện nói ra, thỉnh thoảng lại tuôn ra một hai việc mọi người chưa biết.

Liên Thủ Nghĩa nói rất nhiều chuyện, có những chuyện mọi người đã biết rồi. Nhưng nói tất cả chuyện trước mặt mọi người như vậy, người nói lại chính là Liên Thủ Nghĩa, giống như xé toạt tất cả vết thương vừa đóng vảy ra lần nữa.

Máu chảy đầm đìa, tê tâm liệt phế, đồng thời còn tạo thêm vết thương mới.

Nét mặt Liên lão gia tử như bị hỏa thiêu, trong lòng dường như bị ai lăn dầu nóng chiên trên chảo, gân xanh trên trán căng cứng như muốn đứt ra.

“Lão Nhị, đều đã là chuyện cũ rồi, mày nói ra làm gì nữa. Dù nó có làm gì thì cũng là đại ca mày. Ta đang nói chuyện gì, mày đừng lôi chuyện khác vào!” Liên lão gia tử lớn tiếng quát Liên Thủ Nghĩa.

“Cha, con không nói chuyện khác. Nói cho mọi người ai ai cũng biết đại ca con là hạng người gì để người ta còn biết mà tránh tai họa chứ!” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói.

Liên lão gia tử tức đến liên tục ho khan, ông hiểu ra rồi. Liên Thủ Nghĩa nói như vậy không chỉ bới ra chuyện xấu của Liên Thủ Nhân cho hả giận, mà còn muốn cho mọi người chán ghét, vứt bỏ Liên Thủ Nhân, tiến thêm một bước làm hỏng danh tiếng của Liên Thủ Nhân. (có để mà làm sao ==!)

Vì vậy Liên Thủ Nhân càng không thể lấy vợ. Liên Thủ Nghĩa quyết định chủ ý không để ông cưới vợ cho Liên Thủ Nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK