“Ta vốn nghĩ, các con cũng đi thăm Tống gia một lần, người ta Tống gia lão thái thái chiêu đãi các con cũng không tệ. Nàng không phải muốn đi thị trấn ư, ta mới rồi còn định chuẩn bị khoai lang gì đấy, cho nàng mang đi qua, thể hiện ta một phần tâm ý, cũng cho nàng và Hoa Nhi có thể diện.”
“Mẹ, cho dù con muốn cho Tống gia gì đó, chính mình sẽ đi ah. Nếu thẩm ấy là người tốt, con không có gì để nói. Nhưng thẩm ấy không phải.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, đồng thời trong lòng nghĩ, Trương thị nhiệt tâm, nhưng vô tâm nhãn, người ta hơi làm bộ cười cười, nàng liền coi người ta thành tri kỷ.
“Ai, ta chính là vô tâm nhãn như vậy. Thấy người ta hơi tốt một chút, ta liền quên chuyện cũ, là một mảnh nhiệt tâm.” Trương thị thở dài, sống nhiều năm như vậy, nàng biết mình là người thế nào, trong lòng cũng rõ ràng.
“Được, đại thẩm người này, ta về sau vẫn là cách nàng xa một chút. Từ từ sống qua ngày không được sao, cả ngày quanh co lòng vòng. Hại người khác, chính mình có thể đạt được lợi ích gì? Người với người thật không giống nhau.”
“Mẹ chỉ nhớ kỹ thẩm ấy là loại người nào, gặp phải chuyện gì, trong lòng tỉnh táo chút là được.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Ăn cơm tối xong, Trương thị vừa dọn dẹp hoàn tất, Cổ thị liền cười tủm tỉm đứng ở cửa. Vừa vào cửa, liền nói Liên Hoa Nhi và Tống gia, lại khen Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi mấy lần.
Cổ thị khéo miệng, biết ăn nói, mặc dù biết rõ nàng ta không nói thật tâm, nhưng những lời kia vẫn thật dễ nghe.
Cổ thị lại nói ngày mai muốn vào thành xem Liên Hoa Nhi, muốn mang cho Liên Hoa Nhi chút đồ.
“Hoa Nhi là khuê nữ nhà ta, ta cho cái gì, không cho cái gì, Hoa Nhi cũng không thể nói gì. Khả người ta Tống gia là đại gia tộc, còn có Tống lão phu nhân . Ta vừa rồi cùng mẹ ta nói chuyện này. Mẹ ta liền nói nhà nông gia chúng ta, có thể cho cái gì. Kỳ thật, người ta Tống gia cũng không thiếu cái gì, ta định đem trong vườn, trong đất tươi mới ngoạn ý mang cho một chút. Kia hai nhà đều có thể diện, người ta có nói, cũng nói ta Liên gia coi trọng người ta, hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng làm ta rạng danh”
Trương thị ngồi đối diện Cổ thị, nghe nàng nói những lời này. Nếu vừa rồi không được Liên Mạn Nhi gợi ý, nàng lúc này khẳng định nhiệt tâm tìm “mới mẻ ngoạn ý”cho Cổ thị mang đi .
Nhà nàng mới mẻ ngoạn ý có thể là cái gì, chính là mấy thứ rau quả trong vườn nhà người khác không có, còn có khoai lang và ngọc mễ.
Nay trải qua Liên Mạn Nhi chỉ điểm, trong lòng Trương thị không ưa biểu hiện hai mặt của Cổ thị, bởi vậy, cũng không tiếp lời Cổ thị nói.
Cổ thị nói cả buổi, ám chỉ càng ngày càng rõ ràng, thấy Trương thị không nói lời nào, Cổ thị liền lo lắng. Nàng buồn bực ah. Trương thị từ trước đến nay luôn rộng rãi lại mềm lòng, là người dễ dỗ nhất, hôm nay thế nào lại không như vậy.
Không tốt trực tiếp mở miệng yêu cầu Trương thị a?
Mà không trực tiếp yêu cầu, đến lúc đó vào thành lấy cái gì cho Liên Hoa Nhi, thấy Tống lão phu nhân người kia. Chu thị cho rằng nàng giấu diếm rất nhiều tiền riêng, nhân tình qua lại, sẽ không chịu bỏ tiền, chỉ mong nàng vét sạch vốn riêng. Nàng tuy vẫn có chút tiền phòng thân, nhưng một năm gần đây bị vét không còn gì. Huống hồ, Tống gia là nhà có tiền, nàng có thể có bao nhiêu tiền để tặng lễ vật có thể diện đây.
Mấy thứ Liêu Đông phủ không thường có rau quả, hơn nữa quý báu như kim ngọc mễ và hiếm có như khoai lang,chính là cực thể diện, là lễ vật tốt nhất.
Chức quan của Liên Thủ Nhân còn phải dựa vào Tống gia. Liên Hoa Nhi uy vọng ở Tống gia, nàng mẹ ruột cũng phải giúp đỡ gây dựng. Trương thị không chủ động xuất ngôn, nàng đành phải mặt dày, trực tiếp yêu cầu.
Không thể không nói, Cổ thị là người vì mục đích, cái gì đều có thể làm.
“Tứ thúc, Tứ thẩm, ” Cổ thị cười cười mở miệng nói, “Kia ngô và khoai lang, còn có trong vườn mấy thứ mới mẻ, chọn ba bốn loại để ta mang vào thành ah . Đây cũng vì ta đại gia tử thể diện, nếu trong nhà không có, ta cũng không có gì để nói, bất quá vừa vặn trong nhà có. Nếu tiền bạc trong tay ta, mọi thứ dễ nói . Một hồi ta nói với mẹ, xuất tiền mua . Chúng ta chị em dâu mấy người, Tứ thẩm là tâm địa tốt nhất. Ta trong lòng đều đều biết . Ngày sau, bất kể là Hoa Nhi, hay đại ca ngươi cùng ta, khẳng định đều không quên lòng tốt của các ngươi.”
Cổ thị nói như vậy, Trương thị không tốt lại giả bộ hồ đồ.
Trương thị còn chưa mở miệng, Liên Mạn Nhi bên cạnh phì cười ra tiếng.
“Đại thẩm, thẩm nói để bà nội cháu ra tiền, là muốn mua của chúng ta à? Đại Thẩm, tính tình của bà nội thế nào, ban nãy chính mình thẩm cũng nói đấy thôi. Thẩm như vậy, không phải đẩy cha mẹ ta xuống hố à, bà nội còn không mắng chết chúng ta à?” Liên Mạn Nhi lại cười nói.
Nàng đương nhiên biết rõ, Cổ thị nói đòi tiền Chu thị, bất quá là nói suông, Cổ thị bổn ý chính là lấy không trả tiền. Nhưng Liên Mạn Nhi cố ý không hiểu Cổ thị hư từ, nói rất thật.
Bị Liên Mạn Nhi vạch trần, hai má Cổ thị cũng nóng lên .
“Mạn Nhi, mang cho đại thẩm một chén nước.” Trương thị mở miệng nói.
Liên Mạn Nhi cười cười, quả thật đứng dậy, rót một chén nước cho Cổ thị.
“Đại thẩm, thẩm uống miếng nước cho nhuận giọng.” Liên Mạn Nhi đưa chén nước nói.
“Ai.” Cổ thị tiếp chén nước, giả vờ uống nước che lấp bối rối của chính mình.
Đúng lúc này, Trương thị và Liên Mạn Nhi hai mẹ con trao đổi ánh mắt.
“Đại thẩm, lần trước Mạn Nhi bọn họ vào thành, thấy mẹ chồng của Hoa Nhi, lần kia bọn họ đi vội vàng, cái gì cũng chưa mang. Trong lòng ta cũng một mực băn khoăn. Ta mới vừa rồi còn nghĩ, thẩm vào thành, thuận tiện mang hộ ít đồ đi qua, xem như là ta một phần tâm ý.” Trương thị chậm rãi nói.
Cổ thị còn cho rằng không có hi vọng, nghe Trương thị nói như vậy, không khỏi mừng rỡ.
“Đại thẩm, ngươi cứ về trước, chờ chúng ta chuẩn bị xong, liền mang qua cho ngươi.” Trương thị lên tiếng.
“Tốt, tốt.” Cổ thị cao hứng đáp ứng, lại nói vài lời dễ nghe mới đi.
“Mẹ, tỷ, hai người sao lại đáp ứng hả?” Tiểu Thất hiếu kỳ hỏi.
“Thẩm ấy mở miệng một hồi, cứng rắn không cho nàng ta, quan hệ sẽ căng thẳng. Về sau không có cách nào sống chung. Đều là thân thích, ngày sau này còn rất dài, nên để lại một đường sống.” Trương thị thở dài nói.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, cuộc sống là như thế. Không phải đen tức trắng, rõ ràng như vậy là không thể nào. Là bất đắc dĩ, nhưng cũng là sự thật. Trong lòng không phải không biết, nhưng không thể biểu hiện ra mặt.
Về sau sản nghiệp nhà nàng ngày một lớn mạnh, người như Cổ thị, việc như vậy sẽ có. Liên Mạn Nhi một nhà muốn được xã hội này thừa nhận, thuận theo phương thức của xã hội này là không thể tránh khỏi.
Đương nhiên, trường hợp cụ thể có phương pháp xử lý cụ thể. Không thể tránh khỏi, không có nghĩa là ta cần ta cứ lấy. Như chuyện hôm nay, Cổ thị muốn cái gì, là cho cái đấy. Hơn nữa Trương thị nói rất rõ ràng, Cổ thị đến Tống gia nói thế nào là không cách nào khống chế. Nhưng tương lai, nhà Liên Mạn Nhi mọi mặt đều chu toàn, chỉ khiến người ta thán phục, địa vị nhà các nàng là không chê vào đâu được.
Liên Mạn Nhi cùng với Trương thị chọn mấy củ khoai lang, lại hái chút rau quả, đưa lên phòng trên.
“Bắp ngô đều già rồi, ruộng ngô cũng quây kín rồi, phải chờ người ta Trầm gia cho phép mới được, nhà ta hiện tại cũng không tiến vào được, không có cách nào khác. Còn lại phải tự bổ sung ah.” Trương thị nói.
Lời này là thật, mọi người đều biết.
Cổ thị cười nói cảm ơn, mặc dù không có ngô, nhưng Trương thị đưa khoai lang cũng không tệ, mấy thứ rau quả, cũng tươi mới, nhìn liền thích. Lễ vật này đưa qua, Tống gia lão phu nhân khẳng định thích.
“Thế này liền tốt rồi.” Liên lão gia tử rất hài lòng.
Liên Thủ Tín cùng Trương thị hiểu chuyện, khoan hậu. Phòng trên có việc, Tứ nhi tử đã ở riêng vẫn ra tay tương trợ, Liên gia vẫn là một đại gia tử. Điều này hợp tâm ý của ông, một nhà hòa thuận.
Rạng sáng ngày hôm sau, Cổ thị mang Liên Đóa Nhi cùng vào thành.
Cổ thị đi rồi, Chu thị ngồi trên giường, cười lạnh hai tiếng.
“Nàng ta đi cũng thật khéo, đây là lười biếng mà. Không phải sắp thu hoạch vụ thu sao. Chờ mà xem, ta chưa thu hoạch xong, lão dâu cả còn lâu mới về.” Chu thị trước mặt con dâu, cháu trai, cháu gái nói.
“Nội, bà đã biết, còn để đại thẩm đi. Lão nhân gia người không đồng ý,thẩm ấy còn đi được sao?” Triệu Tú Nga cười khanh khách nói.
“Nàng tinh ranh, không phải mượn cớ đi thăm Hoa Nhi sao? Hoa Nhi sắp chuyển dạ, đây là thai đầu, ta không cho nàng ta đi, nàng ta ra ngoài nói, không biết nói ta thành cái gì. Còn nói liên quan đến chức quan của đại bá cháu, liên quan một nhà ta, nếu không đáp ứng, ta liền phạm lỗi lớn!”
“Một bụng tâm nhãn, ai cũng không bằng nàng ta.” Chu thị khoa tay múa chân nói.
Liên Mạn Nhi ở gian ngoài vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy lời nói của Chu không khỏi cười thầm. Liên Thủ Nhân quyên chức giám sinh, Liên gia tình hình không giống trước kia. Chu thị vẫn giữ thói quen cũ, thí dụ như cùng Hà thị và Triệu Tú Nga nói xấu sau lưng Cổ thị, chê bai Cổ thị. Hay trước mặt Cổ thị và Tưởng thị nói xấu Hà thị. Có đôi khi là, trước mặt cháu dâu làm con dâu mất mặt.
Chu thị hành động như vậy hậu quả hiển nhiên dễ đoán. Mà kết quả như vậy, đúng là mong muốn của Chu thị.
Hôm nay, Vương cử nhân sai quản sự đưa một trương thiếp mời cho Liên Thủ Tín. Vương Ấu Hoài thành hôn, thỉnh Liên Thủ Tín đi ăn cưới.
“… Còn thỉnh lão gia tử cùng Liên đại lão gia cùng đi.” Kia quản sự lưu lại lời này, nói còn rất nhiều thiếp mời cần đưa, liền cáo từ.
Tiễn bước quản sự, Liên Thủ Tín cầm thiếp mời, có chút sững sờ.
Liên Mạn Nhi liền cầm thiếp mời, nhìn nhìn liền hé miệng cười.