Nghe Tiểu Hỉ bẩm báo, cả nhà liền ngây ra, biểu hiện trên mặt mọi người giống nhau như đúc. Bọn họ không dám tin Tiểu Hỉ nói thật, Liên Thủ Tín còn hỏi lại Tiểu Hỉ một lần. Tiểu Hỉ khẳng định lại với ông Tưởng thị bưng một bát sủi cảo sang.
Điều này làm sao có thể chứ, một lúc lâu sau cả nhà mới phục hồi tinh thần lại. Đừng nói trước khi ở riêng nhà nàng được Liên lão gia tử và Chu thị đãi ngộ như thế nào, chỉ nói đến sau này ra riêng rồi, nếu trong nhà có gì ăn ngon, các nàng sẽ tặng một phần cho Liên lão gia tử và Chu thị trước khi ăn. Sau đó lại cung cấp nuôi dưỡng chu đáo.
Tuy là tình cảm cha mẹ và con cái nhưng cũng xem trọng có đi có lại. Con cái hiếu thuận, cha mẹ cũng sẽ từ ái. Không cần biết đồ vật giá cả ra sao mà là xem trọng tấm lòng.
Nhưng sau khi ở riêng, dù bên nhà cũ ăn cái gì cũng chưa bao giờ đem cho bọn họ một ít. Có thể nói, sau khi ở riêng bọn trẻ chưa từng ăn một hạt cơm, uống một ngụm nước của ông bà nội.
Bây giờ đột nhiên tặng một bát sủi cảo, điều này sao có thể không khiến người khác giật mình chứ.
“Người còn đang ở đây chứ?” Liên Mạn Nhi hoàn hồn đầu tiên, liền hỏi Tiểu Hỉ.
“Đã đi rồi ạ, đưa sủi cảo xong là đi luôn, nói rằng bên nhà cũ chuẩn bị ăn cơm, còn có khách nên phải về giúp đỡ.” Tiểu Hỉ vội trả lời: “… Nói rằng sủi cảo là do lão gia tử, lão thái thái sai nàng đem sang, là vỉ hấp đầu tiên mới ra lò đấy ạ, muốn chủ nhân được ăn lúc còn nóng.”
“Sao lại tặng sủi cảo cho chúng ta chứ?” Trương thị tự hỏi, tất nhiên bà vẫn chưa tỉnh lại. Bà thậm chí còn quay đầu nhìn ra bên ngoài xem hôm nay có phải mặt trời lặn đằng đông không.
“Mang sủi cảo lên đây đi.” Liên Thủ Tín thấy Tiểu Hỉ đứng đó liền bảo một tiếng.
Tiểu Hỉ vội dạ rồi đi ra ngoài, lát sau liền bưng một bát sủi cảo lớn về. Tiểu Hỉ đặt bát lên bàn cơm rồi lui xuống.
Một bát sủi cảo đầy vung, sủi cảo dùng bột mì trắng gói vô cùng khéo léo. Chu thị và Tưởng thị đều là người giỏi nấu ăn, nhất là làm những món bằng bột mì. Sủi cảo được đựng trong một bát sứ lớn, sạch sẽ, không chút sứt mẻ.
Trương thị nhìn một lúc liền vươn tay chuyển bát sủi cảo về phía Liên Thủ Tín, đặt xuống cạnh tay Liên Thủ Tín.
“Ăn đi.” Trương thị ậm ờ nói một câu.
Mọi người đều cầm đũa ăn cơm nhưng không ai gắp sủi cảo kia. Trên bàn cơm hôm nay có một đĩa ngó sen xào và một bát chân giò hun khói hầm cà. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cố ý ăn vô cùng ngon miệng, vừa ăn vừa khoa trương khen ngợi tay nghề nấu ăn của Trương thị lại tăng lên một bậc rồi.
Ngũ Lang lớn hơn một chút, chững chạc hơn đệ đệ muội muội. Hắn không nói gì nhưng đôi đũa trong tay gắp thêm vài món ăn vào bát Trương thị.
Trương thị và ba đứa nhỏ vừa ăn cơm vừa len lén dùng khóe mắt liếc nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín ăn một lúc, nhìn hai bên, miệng ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra. Hình như do dự một lúc, Liên Thủ Tín mới gắp một cái sủi cảo lên.
“… Cái đó… Hmm… Nếm thử nhân lúc còn nóng.” Liên Thủ Tín gắp sủi cảo lên, lại không ăn ngay mà cười nói, cẩn thận từng li từng tí nhìn nét mặt của Trương thị và ba đứa nhỏ.
Trương thị và ba đứa nhỏ đều không nói gì.
Liên Thủ Tín cứ gắp sủi cảo như vậy, để xuống cũng không được, ăn cũng không xong. Cuối cùng vẫn là Trương thị không nhìn được.
“Chàng muốn ăn thì cứ ăn đi, có ai không cho chàng ăn đâu.” Trương thị nhỏ giọng nói.
Lúc này Liên Thủ Tín mới như được đại xá, bỏ sủi cảo vào miệng.
Ngày trước ở Liên gia, sau khi Liên Thủ Tín ra đời gia cảnh Liên gia ngày càng sa sút, từ lúc ông có trí nhớ, cuộc sống của Liên gia trôi qua rất tằn tiện. Chu thị đặc biệt siết chặt chi tiêu trong việc ăn mặc. Vì vậy, ăn được một bữa sủi cảo bột mì trắng nhân thịt là một hy vọng xa vời. Số lần được như vậy trong một năm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dù chỉ được ăn vài lần như vậy thôi nhưng không phải ai cũng được ăn thoải mái.
Từ trước tới giờ Chu thị luôn gói hai loại sủi cảo khác nhau: loại nhiều thịt và loại ít thịt. Ngoài ra, lúc sủi cảo được bưng lên bàn, trừ Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ra, những người khác đều không được tự gắp. Mọi thứ đều do Chu thị phân chia.
Người nào ăn loại bánh nào, ăn bao nhiêu cái, Chu thị đều có quy định. Lúc làm bánh mỗi vỉ hấp có bao nhiêu cái Chu thị cũng đích thân đếm kĩ.
Liên Thủ Tín là con trai, mỗi lần cũng được vài cái sủi cảo nhiều thịt. Nếu so sánh với thức ăn thiếu dầu ít muối bình thường thì sủi cảo chính là mỹ vị trong trí nhớ của Liên Thủ Tín.
Cho nên Liên lão gia tử nói Liên Thủ Tín thích ăn sủi cảo nhân cải trắng do Chu thị gói là có căn cứ cả.
So với Liên Thủ Tín, đãi ngộ của mấy đứa trẻ kém hơn một chút, mà người bị đối xử tệ nhất không phải ai khác ngoài Trương thị. Lúc Trương thị chưa đến Liên gia đều ăn đồ ăn ngon. Lần đầu tiên Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất bán trái tầm bóp được ăn bánh bao thịt ở trấn trên, về sau mỹ vị đó đã che mất những thứ họ từng ăn ở nhà cũ.
Sau khi ở riêng, mấy mẹ con ăn rất nhiều món ngon. Sủi cảo nhà cũ tặng bọn họ không muốn ăn chút nào. Nguyên nhân không muốn ăn tất nhiên không phải do ghét bỏ sủi cảo đó khó ăn.
Liên Thủ Tín lại không giống mấy mẹ con họ. Trương thị hiểu rõ điều này, mấy đứa nhỏ cũng hiểu.
Liên Thủ Tín gắp sủi cảo cho vào miệng nhai nhai, vô ý thức đảo mắt qua Trương thị và ba đứa nhỏ. Chỉ nhìn một cái ông liền cảm thấy miếng sủi cảo thơm ngon trong miệng giống như sáp nến.
Liên Thủ Tín gần như nuốt chửng cả miếng sủi cảo, đũa không hề hướng về phía bát sủi cảo kia nữa. Có những tình cảm không thể đền bù chỉ trong chốc lát, có những thương tổn không thể dễ dàng quên đi.
Một bữa cơm, hai món Trương thị làm đều được ăn hết sạch, Liên Thủ Tín cũng nịnh nọt khen ngợi khả năng nấu ăn của Trương thị.
Chờ bàn cơm được dọn đi, cả nhà ngồi quanh bàn uống trà sơn tra giải ngấy tiêu thực.
“… Sao lão gia tử, lão thái thái lại nhớ tới tặng sủi cảo cho chúng ta?” Người khác chưa nói tới vấn đề này thì Liên Thủ Tín đã nói trước.
Tất nhiên, ông cũng khá kinh ngạc với chuyện này, hơn nữa còn đang suy nghĩ lý do.
“Không phải bởi vì trong nhà có khách nên mới đem tới cho chúng ta sao.” Liên Mạn Nhi liền nói. Trước kia chưa từng làm vậy, lần đầu tiên mời nhà Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị ăn cơm lại tặng sủi cảo sang đây, đây là muốn cho họ hàng nhìn sao? Nhớ lại những gì xảy ra ở nhà cũ hôm nay, Liên Mạn Nhi thấy rất có khả năng này.
“Lão gia tử già rồi, hôm nay hểu rõ hết cả. Người đã già, tâm tình cũng sẽ khác.” Liên Thủ Tín trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Cho dù ông nội sai bảo nhưng bà nội vẫn có thể ngăn cản mà.” Liên Mạn Nhi không khách khí nói.
Liên Thủ Tín giống như bị chặn họng, không lên tiếng nữa.
“Chẳng phải hôm nay có khách sao, trước mặt khách cũng phải chừa ra chút khe hở chứ.” Ngũ Lang liền nói, xem ra cách nhìn của hắn giống Liên Mạn Nhi.
“Suy nghĩ nhiều làm gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Trương thị nói.
Trương thị đã nói vậy, mọi người không thảo luận tiếp nữa.
“Cha, sủi cảo kia ăn có ngon không?” Con ngươi Liên Mạn Nhi đảo vòng vòng, cố ý hỏi Liên Thủ Tín.
“À…” Liên Thủ Tín nói: “Cũng… tạm được, không nghĩ ăn ngon như vậy… không phải, cha chẳng thấy vị gì cả.”
“Sợ gì không thấy vị, chẳng phải vẫn còn một bát sao, đều để cho chàng ăn.” Trương thị liền nói.
“Còn ăn gì nữa, ngày mai ta phải đi phủ thành rồi.” Liên Thủ Tín nói.
“Vậy thì mang theo tới phủ thành ăn đi.” Trương thị nói.
Liên Thủ Tín ho khan, mắt nhìn về phía mấy đứa nhỏ cầu cứu.
“Mẹ ơi, con không muốn ăn sủi cảo, con muốn ăn bò viên hồi trước mẹ làm cơ.” Tiểu Thất không chịu được ánh mắt của Liên Thủ Tín, cười hì hì chạy đến bên cạnh Trương thị làm nũng.
“Đợi mẹ đi băm thịt, sáng mai làm bò viên cho con ăn nha.” Khuôn mặt vốn có chút căng thẳng của Trương thị lập tức thả lỏng, duỗi tay kéo Tiểu Thất vào lòng, cười nói.
Liên Thủ Tín thấy con trai nhỏ đã chuyển hướng đề tài, còn khiến Trương thị vui vẻ trở lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhà đang nói chuyện thì Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới. Mùa đông, mọi người đều ăn cơm tối từ sớm, có rất nhiều người thích nhân lúc trời còn chưa tối ăn xong cơm chiều rồi tới nhà những người quen thăm hỏi tán gẫu.
“Bên nhà cũ có đưa đồ ăn cho nhà muội không?” Mời Triệu thị và Liên Diệp Nhi ngồi xuống giường gạch xong, Liên Mạn Nhi liền nhỏ giọng hỏi Liên Diệp Nhi.
“Có ạ, đưa một bát sủi cảo.” Liên Diệp Nhi lập tức trả lời.
“Ai đem sang cho nhà muội vậy?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Là Lục Lang đưa tới.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Có đưa cho nhà tỷ không?”
“Có, là đại tẩu đem tới.” Liên Mạn Nhi nói: “Muội có ăn không, mùi vị ra sao?”
“Có nếm qua hai cái, cũng được. Một cái bát nhỏ như vậy cũng chỉ được khoảng mười mấy cái. Trời lạnh như vậy, đem tới nơi đã nguội rồi. Muội và mẹ mỗi người nếm một cái, phần còn lại đều để cha muội ăn.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Mạn Nhi tỷ, tỷ không biết đâu, muội và mẹ còn tưởng là mặt trời lặn đằng đông chứ, không thể tin nổi bên đó sẽ đưa sủi cảo cho nhà muội!”
Giọng Liên Diệp Nhi có chút cường điệu, mọi người trong phòng đều bật cười.
“Bọn tỷ cũng giống nhà muội, qua nửa ngày vẫn chưa tin được.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Đúng rồi, hôm nay nhà cũ làm sủi cảo là do có khách tới, các ngươi đã biết chưa?” Triệu thị nói với Trương thị.
“Đã biết rồi, lúc trưa cha bọn nhỏ tới nhà cũ có gặp.” Trương thị liền nói: “Từ lúc ta gả tới đây đã không thấy qua lại với nhà dì ba này nữa, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới. Tam bá nương bọn nhỏ, ngươi gả tới đây trước ta, ngươi có biết không? Đã từng ra mắt bọn họ chưa?”
“Ta từng gặp một lần, bọn họ tới thăm hỏi vào dịp năm mới.” Triệu thị liền nói, nhìn nét mặt và giọng nói của bà cũng hiểu được đó không phải kí ức vui vẻ gì.
“À, vì sao sau đó lại dọn đi? Trương thị thuận miệng hỏi.
“Ta cũng không biết.” Triệu thị lắc đầu.
“Tam bá nương, bá nương từng gặp bà nội ba rồi, có phải tính tình của bà giống hệt bà nội không?” Liên Mạn Nhi hỏi Triệu thị.
“Giống hệt, thậm chí còn lợi hại hơn cả bà nội cháu.” Triệu thị lập tức gật đầu.
“Mạn Nhi tỷ, để muội nói với tỷ một chuyện.” đột nhiên Liên Diệp Nhi nói.